Để lại một mình Miki Ito đứng tại chỗ.
Nàng nhìn tờ giấy trong tay, gương mặt méo xệch, suýt nữa thì khóc lên.
Cuộc gặp gỡ hoàn mỹ trong tưởng tượng của nàng không hề diễn ra, mà thay vào đó chỉ là một hiện thực lạnh lẽo vô tình, chỉ quyệt nhẹ một cái, 900 ngàn đô la liền bay mất!
Nàng nắm chặt tay ngọc, cắn môi đỏ, hung dữ mắng: “Tên khốn khiếp này!”
Tuy người này không phải loại đại thiếu gia hung hăng càn quấy như trong tưởng tượng của nàng, nhưng vẫn là một tên khốn khiếp, rõ ràng đã nhiều tiền như vậy, đã mua được chiếc xe hơn 100 triệu, thế mà còn bắt nàng phải bồi thường số tiền này, không có phong độ chút nào cả!
“Quỷ hẹp hòi!”
Nàng hừ một tiếng về phía chiếc xe đang đi xa, rồi mới quay người, đi về phía xe của mình.
“Tức chết mình rồi!”
Nàng càng nghĩ càng thấy tực giận, không nhịn được mà vỗ mạnh vào vô lăng một cái.
Thua thiệt nhiều tiền như vậy, mà người này vẫn còn lạnh như băng, như kiểu chướng mắt nàng vậy! Dựa vào cái gì! Nàng kém cỏi như vậy sao?
Nàng siết chặt tay ngọc, hừ lạnh nói: “Anh chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Nàng cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc, độ khó càng cao, vậy thì lại càng có tính khiêu chiến, nàng cũng càng hưng phấn hơn.
Người này luôn thế hiện cao ngạo và lạnh lùng đúng không, chờ đến lúc lên giường, xem anh ta còn có cao ngạo và lạnh lùng như vậy nữa không, chờ đến khi khuôn mặt đẹp kia bị nàng đè ở bên dưới, tùy tiện trêu chọc, nhất định sẽ rất mê người.
Năm ngón tay của nàng hơi mở ra, làm một thủ thế bắt lấy.
Một đôi mắt đẹp từ từ nhep lại, bên trong có sóng nước lưu chuyển, vẻ quyến rũ lan tràn cả ra ngoài.
Nàng đã quyết định, nhất định phải tóm được anh chàng này, nàng cả thể xác và tinh thần của anh ta đều thuộc về nàng, đến khi đó, đừng nói là 900 ngàn đô la, mà 9 triệu, 90 triệu cũng không phải vấn đề.
900 ngàn đô la này, coi như là đầu tư đi!
“Không thể trả hết cho anh ta ngay được, phải trả dần dần, cứ trả 100 ngàn trước đi!’
“Loại người như anh ta sẽ thích cô gái như nào đây? Là thanh thuần, hay là gợi cảm đây. . .?”
“Gọi điện thoại cho Takeda tiên sinh trước đã! Thông báo tình hình cho ông ta biết trước, nhiệm vụ này không thể nhanh như vậy được!”
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc, sau đó mới lái xe rời đi.
……
Khách sạn Ritz Carlton.
Trong một góc đại sảnh, Takeda Yuuju đang ngồi ở đó, đôi mày rậm của ông ta nhíu chặt.
Gương mặt to và đen của ông ta tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Ông ta còn đang suy nghĩ chuyện sáng nay.
Ông ta cũng cho rằng, chỉ cần chế tạo một cơ hội, thì tên nhãi kia sẽ mắc câu ngay, dù sao cũng là người trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, rất dễ dàng bị câu dẫn và quyến rũ, với sắc đẹp của Miki tiểu thư thì lại càng dễ dàng hơn.
Nhưng mà kết quả, lại không lý tưởng chút nào, hình như tên nhãi kia không có chút hứng thú nào với Miki tiểu thư.
Nghe Miki tiểu thư nói, thì lại còn phải mất thêm 900 ngàn đô la, còn nói chiếc xe của tên nhãi kia là bản giới hạn, toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất, giá trị hơn 100 triệu, khiến cho ông ta cũng hơi mờ mịt.
Chiếc xe hơn 100 triệu!
Tên nhãi này cũng quá xa xỉ rồi!
Chậc!
Takeda Yuuju nghĩ đến đây thì lại nhếch miệng, trong lòng cũng thấy hơi ghen tỵ.
Tên nhãi này rất may mắn, dùng một ít tiền để mua sinh vật Thần Châu, hiện giờ lại kiếm được gấp trăm lần! Chờ sinh vật Thần Châu lên sàn, thì thằng nhãi này cũng có thể leo lên bảng tỷ phú toàn cầu rồi.
Còn ông ta, tuy là người của gia tộc Takeda hiển hách, nhưng cũng chỉ là người làm thuê cho gia tộc mà thôi, chứ cũng không có bao nhiêu tiền, còn kém tên nhãi này rất xa.
“Cũng chưa vội, dần dần sẽ được thôi, mình cũng không tin tên nhãi này không ngấp nghé sắc đẹp của Miki tiểu thư!”
Ông ta hừ một tiếng, tay lại mò vào trong túi, định lấy một điếu thuốc ra.
Nhưng một giây sau, động tác của ông ta dừng lại.
Suýt nữa ông ta quên mất, nơi này không thể hút thuốc.
Takeda Yuuju cố nén cơn nghiện thuốc, đưa tay lên xem đồng hồ, đã 11 giờ hơn rồi, chắc vị kia cũng rời giường rồi.
Hôm nay ông ta mới biết, vị khách quý cực kỳ quan trọng kia đã ở lại đây đêm qua, sau khi biết chuyện này thì ông ta lập tức chạy đến đây.
Ông ta muốn đại biểu gia tộc Takeda, nói chuyện với vị này.
“Chờ một lát vậy!”
Takeda Yuuju rướn cổ lên nhìn một chút, vẫn không thấy bóng dáng vị kia đâu, ông chỉ có thể dằn lòng xuống mà tiếp tục chờ đợi.
“Hử?”
Takeda Yuuju vừa cầm điện thoại lên xem, bỗng nhiên nghe thấy một trận xôn xao ở trong đại sảnh truyền đến.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Ông ta ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.
Ánh mắt lướt qua cửa chính, thì ông ta hơi giật mình.
“Là. . .là . . . là tên đó?” Ông ta thì thào một câu, trong lòng thì rất hoảng hốt.
Người vừa bước vào từ cửa xoay của khách sạn là một người thanh niên có thân hình cao to và gương mặt vô cùng đẹp trai, mà người mặt này, thì ông ta lại hết sức quen thuộc.
Không phải tên nhãi may mắn kia thì là ai!
Thế nhưng mà, tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ…tên này cũng đến tìm người? Trùng hợp như vậy sao?