Diệp Mặc đi đến gần, hắn mỉm cười, rồi vươn tay ra.
“Larry tiên sinh!”
Takeda Yuuju thấy thế thì lại trợn trắng mắt.
Tên nhãi này thật sự quá vô lễ!
Đối với một nhân vật như Larry tiên sinh, thì sao có thể qua loa như vậy được chứ, chỉ vươn tay ra thì người ta thèm để ý mới là lạ, còn cả thái độ ngang hàng này nữa, lẽ nào tên này thật sự nghĩ mình là một nhân vật ghê gớm rồi?
Trong lòng ông ta không nhịn được mà bắt đầu cười mỉa mai.
Dáng vẻ của tên nhãi này giống như đang gặp mặt một người bạn bình thường, chứ không phải là tỷ phú top 5 trong bảng tỷ phú toàn cầu vậy, quả thực là buồn cười!
“Larry tiên sinh, anh ta là. . .”
Takeda Yuuju cười trên nỗi đau của người khác, rồi quay người, đang định giới thiệu tên nhãi này cho Larry tiên sinh.
Song, ông ta vừa quay người thì liền ngây dại.
Hai mắt trợn trừng lên, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Ông ta còn tưởng rằng, Larry tiên sinh sẽ hiện lên vẻ không vui, hoặc là hờ hững, mặc kệ tên nhãi cuồng vọng tự đại này, nhưng mà giờ phút này, trên mặt Larry tiên sinh lại hiện lên nụ cười rất nhiệt tình.
Giống như là gặp được một người bạn thân thiết từ lâu vậy!
Nhưng mà điều này, làm sao có thể chứ?
Trong lúc nhất thời, ông ta ngẩn người tại chỗ, tâm thần thì đã là một mảnh hoảng hốt và mê mang.
Larry cười to một tiếng, duỗi tay ra, nắm chặt tay của Diệp Mặc.
“Diệp tiên sinh, rốt cuộc tôi cũng gặp được anh rồi!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng hai người đã từng trao đổi qua điện thoại rồi, cho nên ông ta nhận ra giọng nói này.
Diệp Mặc cười nói: “Larry tiên sinh, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, thực đơn đều là các món ông yêu thích, nếu ông còn thích món nào khác, thì tôi có thể chuẩn bị giúp ông!”
“Ha ha! Đến đó rồi nói sau!” Larry cười to.
Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện như rất thân quen.
Takeda Yuuju ở một bên nhìn thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng.
Ông ta có chút không hiểu nổi, tại sao một nhân vật như Larry tiên sinh lại quen biết tên nhãi này, với lại, dáng vẻ thân thiết và nhiệt tình này, hoàn toàn như là một người bạn ngang hàng, chuyện này thật sự khiến cho ông ta không thể tin nổi.
Tên nhãi này còn trẻ như vậy, bối phận chắc phải kém hai ba đời, mà thực lực thì lại kém quá xe, coi như sinh vật Thần Châu lên sàn, thì tên nhãi này cũng kém Larry tiên sinh rất nhiều.
Chẳng lẽ Larry tiên sinh cũng biết về sinh vật Thần Châu, cũng muốn nhập cổ phần sao?
Thế nhưng mà, ông ta chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này mà!
Takeda Yuuju không nhịn được mối nghi ngờ trong lòng, nên đã lên tiếng hỏi: “Larry tiên sinh, anh ta. . .”
Larry quay người, giới thiệu nói: “Vị này là Diệp tiên sinh, cũng là vì Diệp tiên sinh mời, cho nên tôi mới đến Hoa quốc!”
“Cái . . . cái gì cơ?” Takeda Yuuju nghe thấy thế thì toàn thân chấn động, trên mặt lại lộ vẻ kinh ngạc đến cực điểm.
Ông ta còn tưởng rằng, Larry tiên sinh đến Hoa quốc vì một cuộc làm ăn rất quan trọng nào đó, công ty Oracle cũng có mấy trung tâm nghiên cứu ở Hoa quốc, nhưng không ngờ Larry tiên sinh lại đến đây vì tên nhãi này.
Tên nhãi này nào có mặt mũi lớn đến mức có thể mời Larry tiên sinh đến đây một chuyến chứ?
“Đương nhiên, tôi cũng có một số công việc cần làm ở đây, nhưng chủ yếu vẫn là vì Diệp tiên sinh, đừng nhìn Diệp tiên sinh trẻ tuổi mà lầm! Anh ấy rất lợi hại đấy, ông không biết anh ấy có bản lãnh lớn đến mức nào đâu. . .”
Larry nói xong thì lộ ra vài phần sợ hãi lẫn thán phục.
Người trẻ tuổi này cũng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng lại mạnh hơn ông ta khi còn trẻ nhiều, ông ta phải hơn 30 mới làm giàu, mới trở thành tỷ phú.
Mà vị này, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu rất nỗi bật, nhất là trên thị trường chứng khoán và tiền ảo, thì càng làm cho ông ta kinh ngạc, thán phục và vô cùng thưởng thức, cho nên, ông ta mới chuyên môn chạy qua bên này, bằng không thì chỉ bằng một thân phận cổ đông, vẫn chưa đủ để ông ta đi xa ngàn dặm như vậy.
Sau khi nghe xong, thân thể của Takeda Yuuju lại chấn động.
Larry tiên sinh lại tôn sùng tên nhãi này như vậy sao? Còn khen ngợi như vậy nữa?
Chuyện này, làm sao có thể!
Tên nhãi này chỉ có chút may mắn thôi mà, luận xuất thân thì làm sao có thể so sánh với người của gia tộc Takeda như ông ta, luận năng lực thì tất nhiên cũng kém ông ta, ông ta cũng dựa vào bản lãnh của mình mới leo lên được vị trí như hôm nay.
“Larry tiên sinh, thật ra tôi cũng biết anh ta, nếu như nói đến năng lực. . .” Takeda Yuuju mỉm cười, trong lời nói lại có vài phần khinh miệt và giễu cợt.
Tên nhãi này ngoại trừ may mắn ra thì còn có cái gì, ngày thường cũng chỉ biết chơi xe chơi gái mà thôi! Đám công tử nhà giàu sống an nhàn sung sướng không phải đều như vậy sao?
“Ông biết?” Larry hơi giật mình, tiếp đó, lại nhíu mày, “Xem ra, ông vẫn không hiểu rõ về Diệp tiên sinh rồi! Bản lãnh của anh ấy còn mạnh hơn cả tôi đây, còn ông, thì đừng nói làm gì, chắc còn không bằng một phần vạn của anh ấy ý chứ.”
Larry nói xong thì mặt đã lạnh xuống, còn lộ ra vài phần chán ghét.
Người của gia tộc Takeda này thật sự không biết tốt xấu, cũng không nhìn lại bản thân mình là ai, mà cũng dám xem thường một thiên tài như Diệp tiên sinh!