Biệt thự Lệ Cung Uyển.
Dương Mạn Ny kéo cửa nhà tắm bước ra.
“Mời giờ rồi mà anh ta vẫn chưa về cơ à!”
Nàng cầm khăn lông lau mái tóc ướt của mình, cơ thể mềm mại trắng bóng vẫn còn những giọt nước đang trượt xuống, khiến cho da thịt của nàng trông càng mềm mại hơn, đường cong uyển chuyển bay bổng, gợi cảm sexy, lại có một chút nhục cảm, khiến cho nàng tăng thêm một chút phong vận thành thục mê người.
Gương mặt xinh đẹp mang theo một tia vũ mị của nàng hơi hồng hồng, càng lộ ra vẻ long lanh.
Đôi chân thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng di chuyển, mang theo dáng người chập chờn, mấy nơi đẫy đà bắt đầu run rẩy, tạo nên những gợn sóng mê người.
Giọt nước trong suốt trượt xuống theo cái cổ trắng ngần, rơi vào khe rãnh sâu hun hút kia.
Trên bóng lưng xinh đẹp của nàng cũng có những giọt nước trượt xuống, bò lên bờ mông to lớn và tròn trịa kia.
Tô Ngọc Tình đang ngồi bên giường, trong ngực còn có hai đứa bé.
“Anh ấy nói là lát nữa sẽ về!”
Trên người nàng mặc một chiếc váy trắng, mái tóc hơi bù xù, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ mệt mỏi.
Bọn nhỏ càng ngày càng lớn, tinh lực cũng càng ngày càng nhiều, mỗi lần dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, rồi chơi với bọn nhỏ là nàng lại thấy hơi mệt.
May mà giờ này bọn nhỏ cũng chơi mệt, nên cũng yên tĩnh, nàng vừa tắm rửa cho hai đứa bé xong, giờ này mắt hai đứa bé đã díu cả vào, chẳng mấy chốc sẽ ngủ.
“Sao về muộn thế nhỉ?” Dương Mạn Ny lầm bầm một câu, nàng lau tóc xong thì lại bắt đầu lau người.
Tô Ngọc Tình nhếch đôi môi đỏ, cười nói: “Anh ấy nói là, hôm nay phải gặp một số người bạn khá quan trọng.”
Diệp Mặc nói là quan trọng, vậy chắc chắn là những người có thân phận.
Hiện giờ, nàng cũng không biết Diệp Mặc có tất cả bao nhiêu tiền, làm ăn cũng rất lớn, nghe nói sinh vật Thần Châu lên sàn thì có thể trùng kích giá trị trị trường ngàn tỷ.
“Được rồi!” Dương Mạn Ny cũng không hỏi nữa.
Nàng lau người xong thì đem khăn ném qua một bên, lại đi đến bên ghế sa lon, lấy bộ đồ ngủ màu đen ra mặc vào, che khuất đi cơ thể trắng như tuyết của mình, nhưng vải lụa rất mỏng, phong cảnh bên trong vẫn như ẩn như hiện.
Nàng đi qua, ngồi xuống trước bàn trang điểm, rồi mở mấy chai mỹ phẩm dưỡng da ra, bắt đầu thoa lên.
“Diệp Mặc. . .”
Khi nghĩ đến Diệp Mặc, thì tâm thần của nàng lại cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy không chân thực.
Cũng chỉ mới hơn một năm thôi!
Diệp Mặc từ một tên nhóc nghèo khó, đã biến thành một tỷ phủ như bây giờ rồi, nàng cũng không biết Diệp Mặc có tất cả bao nhiêu tiền, nhưng nàng biết, tương lai Diệp Mặc sẽ còn có nhiều hơn, thậm chí còn có thể leo lên ngai vàng thủ phủ.( nhà giàu nhất)
Chỉ mới nghĩ đến đây, thì nàng đã cảm thấy rất khó tin rồi.
Tô Ngọc Tình ở bên giường nghe thế cũng mỉm cười.
Nàng biết chị Mạn Ny đang nghĩ gì, thật ra thì có nhiều khi nàng cũng sẽ nghĩ đến vấn đề này, cũng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Dương Mạn Ny quay người lại, cười nói: “Ngọc Tình, ánh mắt của chị không tệ đúng không! Cũng may mà khi đó chị khuyên em trói chặt anh ta, nếu như chậm một bước, nói không chừng liền bị người khác bắt đi rồi, chỉ sợ không cướp được lại!”
“Ừm! May thật!” Tô Ngọc Tình gật đầu, nàng cũng thấy rất may mắn.
“Bọn nhỏ ngủ thiếp đi rồi!”
Hai người hàn huyên một lúc, nàng cúi đầu xem, thì thấy hai đứa bé đã không nhịn được mà ngủ thiếp đi, nàng liền đứng dậy, đặt hai đứa bé xuống nôi an toàn, rồi đắp chăn lên.
Nàng cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn để hỏi một chút, sau đó thì đi qua ngồi xuống bên bàn trang điểm.
“Anh ấy nói, phải một lát nữa mới về!”
Dương Mạn Ny mỉm cười: “Vậy thì chị chờ với em nhé!”
“Ừm! Em đi tắm trước!” Tô Ngọc Tình đứng dậy, “Chị Mạn Ny, chị kéo hộ em với!”
Nàng đã vươn tay ra sau để kéo khóa, nhưng kéo mãi mà không được.
“Được rồi!”
Dương Mạn Ny đứng dậy, hai ngón tay ngọc cầm lấy khóa kéo, rồi kéo xuống dưới, nhưng lại không kéo được, bởi vòng một quá căng rồi.
“Em. . .quá to rồi!” Nàng giật giật vài cái mà vẫn không được, hơi bất đắc dĩ nói: “Không phải nói cắt sữa xong thì sẽ nhỏ hơn một số sao, tại sao chị không thấy em nhỏ hơn chứ, nhìn này, căng phồng cả lên rồi!”
“Em. . .em nào biết được chứ!” Tô Ngọc Tình lập tức đỏ mặt.
Nàng đã cắt sữa rồi, nàng còn tưởng rằng nó sẽ nhỏ hơn một ít, nhưng nhiều ngày trôi qua rồi, nàng vẫn không thấy nó nhỏ hơn chút nào.
Tô Ngọc Tình đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Có lẽ. . . là do gần đây ăn nhiều nên béo thôi!”
Dương Mạn Ny trêu ghẹo nói: “Đây mà gọi là béo à, theo chị thì là do Diệp Mặc quá cần cù mới đúng!”
“Nào có!” Tô Ngọc Tình vội vàng chối bay đi, gương mặt xinh đẹp rung động lòng người của nàng lại đỏ hơn vài phần, nàng khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp tươi sáng nổi lên một vệt nước, có vài phần thẹn thùng và vũ mị.
Có lẽ. . . thật sự có quan hệ với anh ấy!
Hai bàn tay của anh ấy. . .
Dương Mạn Ny thấy dáng vẻ này của Tô Ngọc Tình thì cười khanh khách.