Dương Mạn Ny nghe thấy giọng nói của Ngọc Tình vang lên ở trên gác, thì lại hoang mang, rối loạn, mơ màng đi về phòng của mình.
Cạch!
Cửa đóng lại, nàng đi đến ngồi bên giường, nhưng trái tim vẫn đang nhảy dồn dập, toàn thân cũng mềm mại vô lực.
Nàng nằm ngửa xuống giường, nhìn chiếc đèn treo trên đỉnh đầu, rồi suy nghĩ xuất thần.
Cảnh tượng bốn mắt nhìn nhau vừa xong đang không ngừng lóe lên trong óc của nàng, khoảng cách gần đến mức như sắp dính vào nhau, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ trên người Diệp Mặc.
Nàng chỉ nghĩ đến gương mặt đẹp trai mê người kia, chứ hồn nhiên không nhớ rằng tay của mình còn nắm chặt tay của Diệp Mặc.
Nàng càng nghĩ thì cảm giác cơ thể của mình càng nóng lên, gương mặt xinh đẹp cũng đã là một mảnh đỏ bừng.
Nhẹ nhàng uốn éo cơ thể, đôi môi đỏ mê người hơi mở ra, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Đôi con ngươi vũ mị kia đã thầm ra nước, rồi dần dần trở nên mê ly.
“Ai nha!”
Bỗng nhiên, nàng trở mình, xoay người nằm sấp xuống, rồi đem mặt chôn sâu vào trong gối.
Nửa ngày sau, nàng mới ngửa mặt lên, dùng răng cắn môi đỏ, hầm hừ nói: “Diệp Mặc này, không thành thật chút nào, phải bảo Ngọc Tình dạy dỗ anh ta cẩn thận mới được!”
Gương mặt xinh đẹp rung động lòng người của nàng vẫn đỏ rực, kiều diễm và ướt át như cũ.
Lại lăn qua lộn lại một lúc, nàng mới giãy dụa đứng lên, rồi lao vào tắm, trời đã vào thu, nên nàng không dám tắm nước lạnh, mà chỉ lau qua người để cho mình tỉnh táo lại, lúc này mới đi ra để ngủ tiếp.
Nhưng nàng làm thế nào cũng không ngủ nổi, cứ trằn trọc thao thức mãi, cũng không biết qua bao lâu, nàng mới từ trong rối loạn mà ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, thì đã là mười giờ sáng.
Nàng khoác thêm chiếc áo ngủ rồi đi ra ngoài, nhìn quanh thì không thấy Diệp Mặc đâu cả, chỉ thấy Ngọc Tình đang ngồi chơi với hai đứa bé trong phòng khách.
“Ngọc Tình, Diệp Mặc đâu rồi?”
Tô Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn qua, “Anh ấy đi rồi! Tám giờ sáng đã đi nói, thấy anh ấy bảo là hôm nay rất bận!”
Dương Mạn Ny kinh ngạc nói: “Đi sớm thế cơ à? Hôm qua mấy giờ anh ta về? Chắc phải ba bốn giờ sáng! Mới ngủ một tý mà đã đi rồi à?”
Tô Ngọc Tình cười nói: “Anh ấy ngủ được một lúc, nhưng em thấy anh ấy vẫn rất có tinh thần!”
Dương Mạn Ny đi qua, ngồi xuống bên cạnh rồi thở dài.
“Anh ta. . . quá nhiều tinh lực mà!”
“Ngọc Tình, anh ta có nhiều tinh lực như vậy, em phải dạy dỗ anh ta cẩn thận vào, bằng không thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.” Nàng nhỏ giọng nói: “Đàn ông mà có tiền, lại có tinh lực, thì rất dễ xảy ra chuyện đấy!”
“A?” Tô Ngọc Tình nghe thế liền sững sờ, lúng ta lúng túng nói: “Dạy dỗ? Dạy dỗ kiểu gì?”
“Chuyện này mà còn cần chị dậy à, đương nhiên là. . .”
Dương Mạn Ny lại dính lại gần, rồi nhỏ giọng rỉ tai vài câu.
Tô Ngọc Tình lại a một tiếng, gương mặt xinh đẹp đã đỏ lên.
Nàng lắc đầu, nói quanh co: “Em. . . em không được. . .”
Nàng nào dạy dỗ được Diệp Mặc chứ! Đến khi đó người bó tay chịu trói, không xuống được giường là mình mới đúng!
Dương Mạn Ny khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Làm sao lại không được?”
“Anh ấy. . .anh ấy. . .” Tô Ngọc Tình lại quanh co một lúc, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn, “Anh ấy. . .quá mạnh mẽ!”
Dương Mạn Ny há hốc mồm, nhất thời nghẹn họng.
Tiếp đó, lại thấy chán nản và ủ rũ.
Cũng đúng nha!
Diệp Mặc lúc nào cũng tràn đầy tinh lực, còn khỏe hơn cả trâu, Ngọc Tình nào phải đối thủ chứ!
Nàng đành phải thở dài bất đắc dĩ: “Haiz!”
Tô Ngọc Tình ôm bọn nhỏ trong ngực, cười nói: “Chị Mạn Ny, chị đi ăn sáng đi, em vẫn để bánh bao hấp trong nồi đấy, chị ăn xong thì chúng mình mang bọn nhỏ ra ngoài chơi đi! Thời tiết hôm nay rất đẹp, thích hợp ra ngoài dạo phố.”
“Cũng được!” Dương Mạn Ny gật gù, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Ban đêm.
Khách sạn Thái Sang.
Hoàng Triết Hạo đẩy cửa gian phòng để đi ra ngoài.
Anh ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trong tay.
Sao anh họ vẫn chưa trả lời nhỉ!
Hoàng Triết Hạo đứng chờ ở hành lang một lúc, vẫn chưa thấy đối phương trả lời thì lại hơi lo lắng, lại gửi thêm một tin nhắn nữa, nhưng vẫn chưa thấy trả lời.
Chậc!
Anh ta nhếch miệng, để điện thoại di động xuống, rồi đi qua đi lại trên hành lang.
Anh ta đã nói rằng, muốn giới thiệu anh họ cũng cho những người bạn ở trong phòng này, còn tâng bốc anh họ mình lên rất lợi hại nữa, tất nhiên, anh ta cũng không hề nói khoác.
Anh họ hoàn toàn chính xác là rất lợi hại, hiện giờ cũng phải có 10 tỷ là ít, mà cũng có quan hệ rất rộng ở Đế Kinh này.
Trưa nay, anh ta đã hỏi anh họ rồi, anh họ nói rằng sẽ cố gắng rút chút thời gian để đi qua, cho nên anh ta mới tổ chức buổi tiệc rượu này, rồi mời những đồng bạn trên phương diện làm ăn đi qua, thứ nhất là muốn khoe khoang anh họ mình, thứ hai cũng là để cho những người này nhìn thấy gia tộc mình lợi hại, sau này bàn chuyện làm ăn cũng dễ dàng hơn một ít.
Có một ông anh họ có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa, thì tất nhiên những người này sẽ càng muốn làm ăn với anh ta.
Nhưng bây giờ đã sắp bảy rưỡi rồi, cơm cũng đã ăn được một nữa, mà vẫn chưa thấy anh họ đến.