Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1131 - Chương 1131: Dương Mạn Ny: Diệp Mặc Quá To Gan!

Chương 1131: Dương Mạn Ny: Diệp Mặc quá to gan! Chương 1131: Dương Mạn Ny: Diệp Mặc quá to gan!

Ba giờ hơn, Diệp Mặc mới trở về nhà.

Hắn nhẹ nhàng đi lên phòng, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Vừa mới bước vào phòng thì Diệp Mặc lại ngơ ngác một chút, hai người ngọc đang nằm ôm nhau ngủ ở trên giường, hai gương mặt gần kề bên nhau, dường như sắp dính vào nhau, một gương mặt xinh đẹp như tiên nữ trên trời, còn một gương mặt lại xinh đẹp thành thục, quyến rũ động lòng người.

Hai gương mặt có hai loại phong tình khác biệt, nhưng đều đẹp không sao tả xiết.

Ánh mắt của Diệp Mặc dừng lại trên hai gương mặt xinh đẹp này một lúc lâu, hắn nhìn đến mức hoảng hốt.

Sau đó, ánh mắt hơi đi xuống, đảo qua hai thân thể mềm mại uyển chuyển, rồi lại rơi xuống hai cặp chân thon dài trắng như tuyết kia, một đôi chân hơi thon dài hơn, hình dáng cũng hoàn mỹ hơn một chút, đôi chân còn lại thì có một loại cảm giác nở nàng và nhục cảm, nhưng vẫn rất mê người.

Ánh trăng chiếu vào phòng thông qua khe hở của màn cửa, vẩy lên da thịt trắng như tuyết kia, làm nổi lên những ánh sáng mông lung và xinh đẹp.

Đây cũng không phải lại đầu tiên hắn nhìn thấy hai nàng ngủ chung một chỗ, nhưng mỗi lần nhìn thấy thì hắn vẫn cảm thấy nao nao.

Diệp Mặc đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, cố gắng đè nén một số ý niệm trong lòng.

Tuy rằng đã ở cùng nhau lâu, ngày thường cũng thường xuyên nhìn thấy, nên hắn vẫn có sức chống cự với một cô gái xinh đẹp thành thục như Dương Mạn Ny, nhưng có những lúc, hắn vẫn bị ảnh hưởng một chút.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Dương Mạn Ny lộ hàng, thì đều sẽ khiến cho tâm thần của hắn hơi lay động, nhưng rất nhanh lại có thể đè xuống.

Dù sao, đây là bản năng của hắn, hắn cũng không khống chế nổi.

Diệp Mặc cất bước, nhẹ nhàng đi đến đầu giường.

Trong không khí, có một loại mùi thơm ngào ngạt rất nồng ngặc, là mùi thơm cơ thể của hai cô gái, trộn lẫn với mùi sữa tắm và mỹ phẩm dưỡng da, tạo thành một loại mùi thơm hết sức mê người.

Tâm thần Diệp Mặc lại rung động.

Hắn hít nhẹ một hơi, mới có thể dằn lòng xuống.

Diệp Mặc cúi người, đang định đưa tay đẩy nhẹ người ngọc, để gọi nàng tỉnh dậy.

Nhưng một phong cảnh mê người đập vào mắt, khiến cho động tác của hắn hơi dừng lại.

Người ngọc chỉ mặc một bồ đồ ngủ bằng lụa mỏng, để lộ ra một mảnh trắng nõn, hầu như có thể nhìn thấy tất cả.

Diệp Mặc sửng sốt mất mấy giây, lúc này mới quay mặt đi chỗ khác, đưa tay lay nhẹ lên bờ vai tuyết nị của nàng.

Dần dần, người ngọc hơi phản ứng, nhưng vẫn không tỉnh lại, mà chỉ ưm một tiếng, cơ thể hơi run run rồi lại trở mình, cánh tay ngọc bỗng nhiên tóm về phía Diệp Mặc.

Nàng mơ màng, hàm hồ một câu: “Ngọc Tình, em làm gì thế!”

Cánh tay ngọc của nàng tóm được tay của Diệp Mặc, rồi dùng sức kéo một cái, Diệp Mặc vội vàng không kịp chuẩn bị, thế là cơ thể của hắn liền nghiêng về phía trước, suýt nữa thì ngã đè lên người nàng, may mà hắn chống tay đỡ được.

Nhưng cơ thể của hắn đã sắp dính lên người nàng rồi, gương mặt xinh đẹp kia gần trong gang tấc, Diệp Mặc còn có thể cảm nhận được sức nóng truyền đến từ cơ thể của nàng, còn cả hơi thở thơm ngát từ bên trong hai cánh môi đỏ mê người kia.

Khóe miệng Diệp Mặc giật giật, hắn chợt cảm thấy rất xấu hổ.

Nếu như hai cô gái tỉnh dậy mà thấy cảnh này, thì hắn hết cách giải thích.

Diệp Mặc lắc lắc tay, để hất tay của nàng ra, nhưng kết quả là không hất ra được, trái lại còn bị nàng tóm chặt hơn, trong miệng thì nỉ non một tiếng, cơ thể uyển chuyển và mềm mại như rắn nước bỗng nhiên nhẹ nhàng nhúc nhích.

“Ngọc Tình!” Nàng lại lầm bầm một tiếng, bàn tay ngọc như muốn ôm chặt cánh tay kia, cho nó chôn sâu vào ngực mình.

Hành động này, đã khiến cho Diệp Mặc giật nảy mình, hắn đang định tránh thoát, thì chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng từ từ mở ra.

Lúc đầu, ánh mắt vẫn còn mơ hồ và mê mang, sau đó nàng lại ra sức chớp chớp mắt, rồi trừng hai mắt mắt thật to, giống như không dám tin chuyện đang diễn ra trước mặt mình vậy.

Một giây sau, thân thể của nàng cứng đờ lại, cả người đều hóa đá.

“Anh…”

Trong lúc nhất thời, đầu óc nàng trống rỗng, không biết chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết nên làm gì cho phải.

Nàng muốn kêu to sợ hãi theo bản năng, nhưng mà sau đó, nàng ý thức được Ngọc Tình vẫn còn đang nằm bên cạnh, nếu như nàng kêu lên, thì Ngọc Tình sẽ nhìn thấy cảnh này, vậy thì quá xấu hổ!

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim nàng nhảy điên cuồng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều khẩn trương, căng thẳng, tay chân còn hơi run rẩy, lại có một loại cảm giác sợ hãi bị phát hiện nữa, nhưng đồng thời, một loại cảm giác tê dại như điện giật đã lan tràn toàn thân của nàng, khiến cho cơ thể nàng trở nên mềm yếu vô lực.

Gương mặt xinh đẹp kia thì đã bắt đầu nóng bỏng lên.

“Tôi. . .tôi về phòng đây!”

Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, vội vàng quấn chặt vạt áo ngủ, rồi lại hoang mang rối loạn mà rời giường, còn không thèm đi dép mà chạy ra ngoài như đang chạy trốn.

Cộc cộc cộc!

Mãi cho đến khi đi xuống nhà thì nàng mới dừng lại, thở hổn hển một lúc, nàng lại đưa tay nhấn lên ngực mình, dù cách một tầng mềm mại, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đang gia tốc của mình.

“Diệp Mặc này, quá to gan rồi!”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, rồi khẽ hừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp và kiều diễm đã đỏ bừng lên, trong đôi mắt đẹp hơi trừng lên của nàng còn có vài phần buồn bực, cũng có vài phần ngượng ngùng.

Bình Luận (0)
Comment