Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1134 - Chương 1134: Tổng Giám Đốc Trịnh: Người Này Làm Mất Hứng Quá!

Chương 1134: Tổng giám đốc Trịnh: Người này làm mất hứng quá! Chương 1134: Tổng giám đốc Trịnh: Người này làm mất hứng quá!

Khoảng tầm 10 phút sau, Hoàng Triết Hạo ngồi không yên, liền đứng dậy đi xuống nhà đón.

Lại thêm 10 phút nữa, anh ta mới dẫn người về phòng.

Gian phòng vốn đang náo nhiệt, liền trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua.

Ánh mắt bọn họ vừa nhìn thấy gương mặt kia thì đều ngưng trệ lại.

Có người hoảng sợ nói: “Ông chủ Hoàng, anh ta. . .anh ta chính là. . .?”

Hoàng Triết Hạo cười giới thiệu: “Đúng vậy! Vị này chính là anh họ tôi, họ Diệp, Diệp Mặc!”

Có ông chủ cười nói: “Đúng là. . . rất tuấn tú lịch sự đấy!”

Sắc mặt bọn họ đều đã khôi phục bình thường.

Dung mạo của người anh họ này của ông chủ Hoàng thật sự rất xuất chúng, song, đối với đám người bọn họ mà nói, thì chuyện này chẳng có bất cứ giá trị gì.

“Ông chủ Diệp, mời ngồi!” Vị ông chủ bụng phệ, mặt tròn kia lại khách sáo chào hỏi một chút, “Ông chủ Diệp đến muộn thế? Bận rộn nhiều việc thế cơ à? Người cả bàn này. . .đều chờ anh rất lâu rồi đấy, anh phải tự phạt vài chén rượu nha!”

Ông ta nói xong thì đứng dậy lấy một cái chén không, rót đầy rượu rồi đưa qua.

“Đúng là khá bận! Vừa mới tiếp đãi mấy người bạn!” Diệp Mặc cười, nhận chén rượu, “Đúng là nên phạt, tôi sẽ uống chén rượu này, còn ngồi thì không cần đâu, tôi uống vài chén là phải đi rồi!”

Mọi người trong phòng nghe thấy lời này thì khẽ giật mình, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ngay sau đó, có không ít người đã trầm mặt xuống, lòng thấy hơi không vui.

Bọn họ chờ lâu như vậy người mới đến, kết quả ngồi còn không ngồi, chỉ uống vài chén mà đã muốn đi rồi?

Đây là coi bọn họ thành cái gì rồi?

Là xem thường đám người bọn họ sao?

“Ông chủ Diệp, anh làm vậy là không đúng rồi! Chúng tôi . . . đã chờ anh rất lâu đấy, anh không ngồi thêm một lúc được sao! Sao thế, chút mặt mũi này mà cũng không cho à?” Vị ông chủ bụng phệ kia lại trầm mặt, hừ nói: “Anh đây là, không đặt anh em chúng tôi vào mắt à!”

“Đúng thế!”

Mấy người bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào, họ đều lộ ra vẻ không vui.

Rõ ràng là người anh họ này của ông chủ Hoàng đang xem thường mấy người bọn họ.

Ngay cả Hoàng Triết Hạo cũng hơi đổi sắc, anh ta cũng không ngờ anh họ lại không nể mặt như vậy, chỉ uống vài chén rượu mà đã đi rồi.

Anh ta hơi nhíu mày, trong lòng cũng hơi không vui, nhưng cũng không dám biểu lộ ra.

“Nào có! Tôi không có ý này!” Diệp Mặc nhìn một vòng chung quanh, mỉm cười lạnh nhạt, “Chỉ là. . . bên kia có rất nhiều bạn bè đang chờ, không thể không tiếp đãi, thôi, tôi uống chén này trước nhé!” Diệp Mặc nói xong thì ngửa cổ uống cạn chén rượu trong tay.

Lý Hân Vũ kịp thời lên tiếng: “Nếu anh bận thì uống vài chén rồi đi đi, đừng trì hoãn!”

Cô vẫn luôn rất coi trọng người anh họ này của Triết Hạo, với thân phận và địa vị của người ta mà có thể đến một chuyến cũng là nể mặt rồi.

Cô nói xong còn đưa tay đẩy nhẹ Hoàng Triết Hạo.

“Đúng đúng!” Hoàng Triết Hạo vội vàng cười nói: “Anh họ, anh tùy tiện uống vài chén là được!”

Diệp Mặc nhìn cậu em họ này rồi mỉm cười, cầm chai rượu lên rót đầy cho mình, rồi uống với cậu em họ này một chén.

Sau đó, hắn cầm chén rượu lên, ra hiệu với mấy người trên bàn.

“Các vị, tôi mời mọi người một chén nhé!”

“Hừ!”

Không ít người vẫn trầm mặt như cũ, cũng không thèm để ý đến, nhưng vẫn có mấy người cười khách sáo, cầm chén rượu lên ra hiệu một chút.

Diệp Mặc uống liên tục bảy tám chén, lại trò chuyện vài câu với Hoàng Triết Hạo và Lý Hân Vũ, sau đó liền rời đi.

Vị ông chủ bụng phệ ở đối diện bỗng nhiên vỗ bàn, quát lên, mặt mũi ông ta tràn đầy vẻ khó chịu.

“A! Ông chủ Hoàng, người anh họ này của cậu cũng kinh đấy nhỉ! Một đại lão có 10 tỷ chân chính cũng không kinh như thế đâu! Tất cả mọi người đợi anh ta lâu như vậy, kết quả anh ta chỉ uống vài chén là đi rồi? Coi thường chúng tôi sao?”

“Đúng thế! Tôi thấy người trẻ tuổi này không hiểu chuyện chút nào cả!”

“Loại người này mà cũng đòi ra xã hội làm ăn à?”

Đám người ở bên cạnh cũng nói theo vào, sắc mặt họ đều rất khinh thường.

Bọn họ thật sự không coi trọng người anh họ này của ông chủ Hoàng chút nào, tuổi còn trẻ mà đã phiêu rồi, đã cảm thấy mình không tầm thường rồi, lại còn không hiểu chuyện, hoàn toàn không phải người giỏi làm ăn, nếu như chân tướng thật sự là người có hơn 10 tỷ như ông chủ Hoàng khoác lác, thì đó mới là gặp quỷ!

Hoàng Triết Hạo cười ái náy nói: “Ngại quá, có thể anh họ tôi quá bận rộn!”

Anh ta lại nhìn về phía ông chủ bụng phệ ở đối diện, xin lỗi một câu: “Tổng giám đốc Trịnh, thật sự ngại quá!”

Tổng giám đốc Trịnh kia liếc mắt, hừ nói: “Ông chủ Hoàng, lần này coi như xong, sau này, van cầu cậu đừng gọi anh họ cậu đến nữa nhé, mất cả hứng!”

“Được được!” Hoàng Triết Hạo đành phải cười làm lành, liên tục đáp lời.

“Hừ!”

Tổng giám đốc Trịnh kia lại hừ một tiếng, rồi cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.

Lúc này, ông ta chú ý đến mấy người trên bàn đang châu đầu ghé tai, bàn luận chuyện gì đó, sắc mặt đều có vẻ hơi kinh ngạc, nghi ngờ, ông ta cũng tiến lại gần để xem, liền có người đưa điện thoại di động qua, bên trên là một tấm ảnh.

“Ông chủ Trịnh, ông xem tấm ảnh này này. . .”

Tổng giám đốc Trịnh nhìn kỹ vào thì lại hơi giật mình, sắc mặt dần dần ngây ra.

Bình Luận (0)
Comment