“Người này. . .không phải anh ta sao?” Tổng giám đốc Trịnh lầm bầm, mặt đầy hoảng hốt.
Người trong tấm ảnh này cực kỳ giống người trẻ tuổi vừa rồi, cơ hồ là giống như đúc, thế nhưng mà. . .chuyện này làm sao có thể chứ?
“Chính là anh ta rồi!”
“Tôi thất rất giống, có điều, anh ta lợi hại đến mức này sao?”
Mấy người kia vẫn còn đang châu đầu ghé tai, bàn luận rất kịch liệt.
Trên mặt bọn họ đều có vẻ kinh ngạc, chấn động và nghi ngờ.
Hoàng Triết Hạo nhìn thấy cảnh này thì hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Có chuyện gì à?”
Có người ngẩng đầu lên hỏi: “Ông chủ Hoàng, anh họ của cậu làm ngành gì thế?”
Hoàng Triết Hạo hơi do dự một chút, rồi nói: “Ah! Nhiều lắm, live stream này, trang phục này, ăn uống này. . . anh họ tôi đều làm!”
“Không phải cậu nói anh ta quen biết rất nhiều nhân vật ghê gớm sao? Vậy. . . vậy anh ta có biết Sếp Lôi không? Cậu xem cái này xem, đây có phải là anh ta không?” Người kia đứng lên, đưa điện thoại di động qua.
Hoàng Triết Hạo tiếp nhận, nhìn kỹ vào tấm ảnh thì cũng ngây dại.
Không sai!
Người trong tấm ảnh này chắc chắn là anh họ, thế nhưng mà, những người bên cạnh anh họ. . .
Anh ta nhìn kỹ một chút thì tâm thần không khỏi rung động kịch liệt.
Cả một đám này đều là các nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, còn lợi hại hơn cả đám người chủ tịch Tào lần trước anh ta nhìn thấy, nhất là người bên cạnh anh họ thì càng khiến cho anh ta không thể tin nổi.
Anh ta trợn trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên màn hình điện thoại, hô hấp bắt đầu dồn dập.
“Cái gì thế?”
Lý Hân Vũ ở bên cạnh cũng tiến lại xem, nhìn kỹ xong thì cũng há hốc miệng, hoàn toàn ngốc trệ.
Rất nhanh, cô lại hít một hơi khí lạnh, lộ ra vài phần chấn động.
Người anh họ này của Triết Hạo vẫn luôn rất lợi hại, tài sản cũng phải hơn 10 tỷ rồi, nhìn khắp cả nước thì cũng là một đại gia có chút danh tiếng, nhưng mà, khoảng cách với những người trong tấm ảnh này thì còn rất xa, nhất là người đang ở bên cạnh kia!
Đây chính là tỷ phú trong top 5 thế giới đấy!
Thế mà anh họ của Triết Hạo lại có thể ngồi chung và trò chuyện vui vẻ với một nhân vật như vậy sao?
Chuyện này, thật sự khiến cho cô không thể tin nổi!
Nửa ngày sau, Hoàng Triết Hạo mới lẩm bẩm một câu: “Là anh ấy! Không sai được!” Sắc mặt anh ta vẫn rất hoảng hốt.
“Tôi cũng thấy thế! Ai ui!” Người kia kêu lên một tiếng, rồi vỗ mạnh lên đùi của mình, trên mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuối.
Tấm ảnh chụp này là do Sếp Lôi up tối hôm qua, vừa up lên thì đã tạo thành oanh động không nhỏ, khi anh ta vừa nhìn thấy anh họ của ông chủ Hoàng thì thấy hơi kinh ngạc, vì cảm thấy người này hơi quen mắt.
Nhưng cũng không có liên tưởng gì đến tấm ảnh này.
Dù sao, có thể ngồi ăn cơm với Sếp Lôi và những nhân vật khủng bố kia, thì chắc chắn phải là một người có thân phận cực kỳ hiển hách, một người sâu không lường được, mà ông chủ Hoàng này thì sao, cũng chỉ là một ông chủ nhỏ mà thôi!
Hai loại nhân vật khác biệt như ngày và đêm này, làm sao có thể để cho anh ta liên tưởng được.
Nhưng mà không ngờ. . .
“Haiz!” Anh ta lại than thở, trong lòng thấy cực kỳ hối hận.
Cơ hội tốt như vậy mà chính mình lại không nắm chặt!
Trước đó, anh ta vẫn cảm thấy ông chủ Hoàng này nói khoác, tâng bốc anh họ của mình lên tận trời, nhưng mà bây giờ xem ra, ông chủ Hoàng không khoác lác chút nào, trái lại còn rất khiêm tốn, chỉ nói có 10 tỷ, nhưng mà 10 tỷ có thể ngồi cùng với mấy vị này sao? Có thể ngồi ở vị trí chủ bàn sao?
Chỉ sợ người anh họ này của ông chủ Hoàng là một đại lão có bối cảnh thần bí, và còn lợi hại hơn cả đám người Sếp Lôi ý chứ.
Bản thân mình đã bỏ lỡ một kỳ ngộ vô cùng to lớn rồi!
Mấy người còn lại cũng liên tục thở dài, hối hận, bọn họ chỉ hận mình có mắt không tròng, không nhận ra một đại lão như vậy, thế là bỏ qua một cơ hội tốt trời ban!
Vị Tổng giám đốc Trịnh kia thì ngây người nửa ngày, rồi cũng lộ ra vẻ hối hận và tiếc nuối.
Nhưng sau đó, ông ta lại bắt đầu sợ hãi.
Thái độ ban nãy của ông ta, thật sự không hề khách khí chút nào! Còn dám kêu gào vài câu với vị kia nữa!
Cũng không biết vị này có lai lịch gì, tuổi còn trẻ mà đã có địa vị kinh người như vậy, chỉ sợ là nhân vật có bối cảnh thông thiên rồi, đây chẳng phải là mình chán sống thèm chết sao!
Ông ta nghĩ đến đây thì không nhịn được mà rùng mình một cái, trên mặt đã là một mảnh trắng bệch, không còn chút máu nào.
So sánh với đám nhân vật khủng bố này, thì ông ta là cái đinh gì, người ta chỉ cần một ngón tay là đã có thể nghiền chết ông ta rồi, hậu quả của việc đắc tội với một nhân vật như vậy là rất nghiêm trọng.
Ông ta càng nghĩ càng sợ hãi, cảm thấy đứng ngồi không yên rồi.
Tổng giám đốc Trịnh vội vàng mở miệng cầu khẩu: “Ông. . . Ông chủ Hoàng, ban. . .ban nãy, tôi. . . tôi không cố ý đâu, tôi. . .tôi thật sự không biết. . . không biết anh họ của cậu lợi hại như vậy, cậu nhất đinh phải giải thích giúp tôi nhé, nói giúp tôi vài câu nhé!”
“Điều này. . .” Hoàng Triết Hạo hơi sửng sốt một chút.
“Ông chủ Hoàng, tôi cầu xin cậu mà! Là do miệng tôi thối, là do tôi không tốt, chúng ta đều là bạn bè mà, cậu năn nỉ giúp tôi một chút!” Ông ta nói xong thì còn đưa tay lên vả miệng của mình.