Hoàng Triết Hạo vội vàng khoát tay, nói: “Không cần. . . không cần thiết làm vậy đâu! Tổng giám đốc Trịnh, anh họ tôi rất tốt, ông cứ yên tâm đi!”
Anh ta vẫn còn thấy hơi mờ mịt, cũng không biết nên làm gì.
Anh ta cũng bị chấn động, hoàn toàn không hiểu được, đến cùng thì hiện giờ anh họ mình đã có tất cả bao nhiêu tiền, lại có thân phận gì.
Lý Hân Vũ ở bên cạnh cười nói: “Tổng giám đốc Trịnh, không sao đâu! Sau này, chờ anh ấy rảnh, thì chúng tôi lại mời anh ấy đến, khi đó ông tự phạt vài chén rồi xin lỗi anh ấy là được rồi!”
Khuôn mặt của cô đã đỏ bừng lên vì hưng phấn.
Anh họ của Triết Hạo càng lợi hại, thì vợ chồng cô càng có thế dính nhiều ánh sáng hơn, sau này làm ăn với những người này cũng đơn giản hơn nhiều.
“Đúng đúng đúng!”
Tổng giám đốc Trịnh vội vàng gật đầu, bàn tay vừa hạ xuống, lại giơ lên cho mình một cái vả nữa, “Cái mồm của tôi chỉ biết đánh rắm thôi, ông chủ Hoàng đừng coi là thật nhé, đừng để ý nhé!”
Tổng giám đốc Trịnh vội vàng đứng lên, hấp tấp đi qua, khom người, đưa chén rượu lên, gương mặt mập mạp và tròn trịa của ông ta tràn đầy vẻ nịnh nọt và lấy lòng.
“Ông chủ Hoàng, nào nào nào, tôi mời ông chủ Hoàng một chén! Cậu nhớ nói giúp tôi vài câu nhé!”
“Ừm!” Hoàng Triết Hạo nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, anh ta lại có cảm giác hơi sợ hãi vì được đối xử như vậy.
Dù sao vị Tổng giám đốc Trịnh này cũng có tài sản không kém gì cha vợ mình, cũng coi như là một ông chủ lớn có máu mặt, nhưng giờ phút này, lại hiện ra vẻ nịnh nọt và lấy lòng với anh ta.
“Ông chủ Hoàng, tôi thấy chúng ta phải hợp tác nhiều hơn mới đúng, việc kinh doanh phải làm to hơn mới được!”
“Ông chủ Hoàng, nào! Tôi mời cậu một chén!”
Mấy người còn lại cũng bắt đầu trở nên nhiệt tình, bọn họ ào ào xông lên mời rượu.
Hoàng Triết Hạo uống vài chén rượu, rồi cũng cảm thấy lâng lâng.
Chờ tiệc tàn, tiễn mọi người rời đi xong, Lý Hân Vũ mới đỡ Hoàng Triết Hạo lên xe.
“Bọn họ là mời anh họ anh, nể mặt anh họ anh, chứ không phải anh đâu! Phải nhận rõ điểm này!”
“Anh biết!” Hoàng Triết Hạo đã hơi say khướt.
“Hôm nay, không cần làm phiền anh ấy nữa, lần sau, chúng ta mời anh ấy về nhà ăn cơm, như vậy mới thể hiện tấm lòng hơn!” Lý Hân Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Còn nữa, em thấy anh họ anh không chỉ có chút sản nghiệp đó thôi đâu, cũng không biết hiện giờ anh ấy đã lợi hại đến mức nào rồi!”
Cô nói xong thì lại thấy hơi xúc động.
Người anh họ từng nghèo hèn trong miệng Triết Hạo, bây giờ lại trở thành một nhân vật cao cao tại thượng, cao đến mức bọn họ không thể nào với tới, thật sự là không thể tin nổi!
Hoàng Triết Hạo mơ màng nói: “Chắc chắn là vậy rồi, lần trước mẹ đã nói cho anh biết, là hình như anh họ còn có sản nghiệp và việc làm ăn ở bên Thiên Hải thì phải!”
Trên đường về nhà, hai vợ chồng trò chuyện rất nhiều, càng không ngừng cảm khái, thổn thức, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh.
……
Một chiếc xe thể thao đen nhánh lao nhanh trên đường cái.
Rất nhanh, chiếc xe liền giảm tốc độ, rồi rẽ vào cổng lớn của sinh vật Thần Châu.
Cửa mở, Diệp Mặc bước xuống xe, hắn đưa tay sờ lên thân xe, trong lòng cảm thấy hơi không nỡ.
Ngày mai, phải mang chiếc xe này đi bảo dưỡng rồi.
Cần thay lốp xe, và sửa lại vết lõm đằng sau đít, chắc cũng phải tốn không ít thời gian.
Diệp Mặc vừa bước lên bậc thang, đi vào cửa thì gặp được Trác lâm, cô vẫn mặc trang phục văn phòng như mọi khi, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, trông hết sức thanh thuần long lanh, nhưng dáng người uyển chuyển bay bổng lại có một loại thành thục khiêu gợi.
Nhất là cặp tất đen kia, khiến cho đôi chân ngọc càng lộ vẻ thẳng tắp và thon dài.
“Anh Diệp, anh đến rồi!”
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu, hắn đánh giá Trác Lâm một chút rồi lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
Hôm nay Trác Lâm trang điểm và ăn mặc càng tinh xảo hơn, cũng xinh đẹp hơn mọi hôm.
Trác Lâm bị Diệp Mặc nhìn như thế thì ánh mắt lóe lên rồi tránh né đi, cô thấy hơi xấu hổ.
Nhưng đáy lòng lại thấy rất vui vẻ vì anh Diệp chú ý đến cách ăn mặc của cô hôm nay.
Diệp Mặc thuận miệng nói: “Hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy để làm gì, đi đâu à?”
“Không có. . . không có đi đâu cả!” Trác Lâm quanh co một chút, khuôn mặt trắng noãn đã hơi đỏ lên.
Thật ra thì, từ xưa đến nay cô không phải là một người hay thẹn thùng và xấu hổ, trước kia cô rất hướng ngoại, ngày ngày đi bar chơi, còn kiếm được cái danh ‘Chị Lâm’ nữa cơ mà, khi đó, cô cũng không biết đỏ mặt là cái gì, cũng chỉ thay đổi từ khi gặp anh Diệp thôi.
Ngay cả cha cô cũng nói, chuyện này thật sự là khó tin!
“Vậy. . . tôi lên trước nhé!”
Diệp Mặc mỉm cười, hàn huyên với Trác Lâm vài câu rồi đi lên trên.
Trác Lâm đứng chắp tay sau lưng ở cửa thang máy, trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn mang theo ý cười.
Hôm qua, cô đi ăn cơm với đám người Giang thiếu, Giang thiếu vụng trộm nói cho cô biết vài chuyện, còn nói cho cô biết thân phận của mẹ bọn nhỏ, khiến cho cô rất kinh hãi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì lại thấy nhẹ nhõm như bình thường.
Chỉ có người đó, mới xứng với anh Diệp thôi.
Cô cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, trước kia cô cũng không ngờ mẹ của bọn nhỏ lại xinh đẹp như vậy, cho nên, hiện giờ cô cũng muốn phải ăn diện một chút.