Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Quan Tuyết: Đây Là Chuyện Người Làm À?

Chương 114: Quan Tuyết: Đây là chuyện người làm à? Chương 114: Quan Tuyết: Đây là chuyện người làm à?

“Chị…chị Quan!”

Lúc này, một tiếng hét vang lên, có một cô gái chạy đến bên cạnh Quan Tuyết, nói nhỏ vài câu vào tai nàng, còn đưa điện thoại di động cho nàng xem.

Cơ thể của Quan Tuyết lập tức cứng đờ, cái ly trong tay cũng rơi bịch xuống đất, mà nàng vẫn không hay biết gì, chỉ ngơ ngác đứng đó, đầu óc trống rỗng.

Không sai!

Công ty này đúng là đã đổi chủ, người mua tên là Diệp Mặc.

Đây chính là tin tức từ văn phòng Tổng giám đốc, không thể sai được.

Chàng trai trẻ này, thật sự đã mua toàn bộ công ty, trở thành ông chủ mới của mình.

Thì ra hôm đó anh ta nói không muốn làm ngôi sao, cũng không muốn kiếm nhiều tiền đều là thật, sự thật 100%. Bởi vì người ta đã quá nhiều tiền, còn đi làm cái ngôi sao thần tượng rách nát này làm gì!

Hơn nữa, hôm nay anh ta đến đây, cũng không phải để tìm mình.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, khuôn mặt của Quan Tuyết lập tức đỏ bừng, cực kỳ ngượng ngùng.

Thế mà vừa rồi mình còn dương dương đắc ý, đúng là quá xấu hổ.

Nàng cúi đầu xuống, chỉ ước có một cái lỗ để chui vào.

“Diệp…chủ tịch Diệp, thật… thật ngại quá.” Quan Tuyết nhỏ giọng nói, sắc mặt thì đỏ bừng.

Xì xào-----

Bốn phía lại bắt đầu xì xào xôn xao.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ chấn động và kinh ngạc, khó tin.

Người trẻ tuổi này, thực sự mua toàn bộ công ty?

“Vừa rồi tôi còn tưởng rằng anh đến tìm tôi để làm ngôi sao, không ngờ…” Quan Tuyết nhỏ giọng nói: “À đúng rồi, tại sao anh lại mua công ty này vậy?”

“Tôi có hứng thú với chuyện trong làng giải trí, cho nên mua thôi.” Diệp Mặc cười nói.

Sắc mặt Quan Tuyết lại cứng đờ.

Bởi vì một chút hứng thú, mà anh bỏ ra vài tỷ NDT, để mua một nhà công ty giải trí truyền thông?

Đây là chuyện mà con người làm sao?

Nàng cảm thấy giá trị quan và nhận biết của mình đã bị sụp đổ.

“Tôi tiếp tục đi dạo đây.”

Diệp Mặc nói xong thì quay người đi về phía thang máy, bắt đầu đi thăm quan tiếp.

“Rốt cuộc thì anh ta là ai?”

Quan Tuyết nhìn bóng lưng của Diệp Mặc rời đi thì lẩm bẩm một câu.

“Thì ra anh ta giàu có như vậy, bảo sao anh ta không quan tâm đến chị, còn vứt danh thiếp của chị đi nữa.” Cô gái ở bên cạnh sợ hãi than: “Chị Quan, hay là anh ta mua công ty này vì muốn thu hút sự chú ý của chị nhỉ.”

“Óc em là óc heo à, đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo quá rồi đấy.” Quan Tuyết liếc mắt nói.

Nàng quay người trở lại phòng làm việc của mình.

Sau khi ngồi xuống, nhớ lại tình cảnh xấu hổ vừa rồi, thì Quan Tuyết đưa hai tay lên che mặt, vô cùng quẫn bách.

“Chủ tịch Diệp…”

Văn phòng tổng giám đốc, Diệp Mặc đang ngồi trên ghế nghe Tổng giám đốc Tề Diệu Huy báo cáo hạng mục của công ty.

“Công ty chúng ta có hợp tác với giải trí Kim Sư không?”

“Kim Sư? Có vài hạng mục.”

Tổng giám đốc Tề Diệu Huy nói: “Chúng ta có vài bộ phim truyền hình và điện ảnh hợp tác với nghệ sĩ phía bọn họ.”

“Vậy sao.” Diệp Mặc hơi cau mày: “Vậy thì từ hôm nay trở đi, cắt đứt tất cả hợp tác với họ đi.”

“Chủ tịch Diệp, chuyện này…”

Tề Diệu Huy giật mình.

“Hạng mục nào đã ký rồi thì thôi, nhưng sau này chúng ta sẽ không hợp tác với họ nữa, bất cứ hạng mục nào cũng không.” Diệp Mặc nói với giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

“Vâng, Chủ tịch Diệp.”

Tề Diệu Huy cung kính trả lời.

Trong lòng Tề Diệu Huy cũng hiểu, chỉ sợ ông chủ mới này và giải trí Kim Sư đã có va chạm không nhỏ rồi.

Công ty giải trí Kim Sư, chuẩn bị ngã sấp mặt đi!

Vị Chủ tịch Diệp này có thể sử dụng vài tỷ tiền mặt để mua công ty truyền thông Thời Đại, chứng tỏ bối cảnh và thực lực rất kinh khủng. Vị tổng giám đốc Lý của công ty giải trí Kim Sư làm sao có thể so sánh nổi, tổng tài sản của ông ta chỉ khoảng hơn 1 tỷ NDT là cùng.

Căn bản là không cùng một đẳng cấp.

“Hôm nay đến đây thôi, tôi đi trước đây.”

Diệp Mặc đứng lên, đi ra cửa.

Tề Diệu Huy tiễn ra tận ngoài, rồi mới trở về văn phòng, cầm điện thoại di động lên.

Công ty giải trí Kim Sư.

Tổng giám đốc Lý bụng phệ đang ngồi trên ghế sa lon, một tay cầm điều xì gà, một tay ôm một cô gái xinh đẹp mặc một bộ tiếp viên hàng không, đôi chân thon dài còn được bao bọc bởi một đôi tất chân màu da, trông rất mê người.

“Ai nha, Tổng giám đốc Lý, bộ phim đó để cho em diễn nha.”

Cô gái nằm sấp trên người Tổng giám đốc Lý, ngón tay trắng nõn còn đang ve vãn trên ngực của ông ta, giọng nói ỏn ẻn, xốp giòn, mị đến tận xương.

“Ha ha! Bảo bối, đừng gấp đừng gấp! Vai diễn đó nhất định sẽ là của em, mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi, em chỉ cần chờ thông báo thôi.”

Tổng giám đốc Lý rít một hơi xì gà, rồi cười nói.

“Tổng giám đốc Lý, ngài thật lợi hại.” Cô gái lại nói với giọng ỏn ẻn.

“Ha ha! Tất nhiên là như vậy rồi.”

Tổng giám đốc Lý cười to, tay phải bắt đầu vuốt ve trên đôi tất chân bóng loáng.

“Tổng giám đốc Lý, đôi tất chân này rất dễ xé, ngài có muốn xé thử hay không?” Cô gái dùng âm thanh rất mị hoặc nói nhỏ vào tai của ông ta.

Ánh mắt của Tổng giám đốc Lý nóng lên, đang định ra tay thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở ngoài cửa.

“Tổng giám đốc Lý, không xong rồi! Bên phía Thời Đại đã hủy bỏ tất hợp tác với chúng ta, những vai diễn đã bàn xong đều bay mất rồi.”

Có người vọt vào văn phòng, kêu lên hoảng hốt.

“Cái gì?”

Tổng giám đốc Lý ngẩn người ra, rồi đứng bật dậy, cô gái ở trên người ông ta ngã lăn ra đất, trông rất chật vật.

“Sao…sao lại như thế?”

“Bên phía Thời Đại đổi chủ rồi.”

Tổng giám đốc Lý ngây ra một lúc, sắc mặt ông ta tái nhợt và bối rối.

Ông ta hiểu, mình gặp phiền phức rồi!

Bình Luận (0)
Comment