“Người kia là ai thế?”
“Hình như công ty chúng ta không có nghệ sĩ nào đẹp trai như này cả.”
Trong khu làm việc, mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên đẹp trai xa lạ này.
“Ha ha, anh ta đến tìm chị.”
Quan Tuyết đi về phía một cái bàn làm việc, rồi nói với cô gái đang ngồi ở đó với giọng điệu rất đắc ý.
“Tìm chị á?”
Cô gái này giật mình kinh ngạc.
“Chị đã kể cho em rồi còn gì, chị gặp được một Tiểu thịt tươi cực phẩm ở Starbucks, em có nhờ không?” Quan Tuyết cười, xê dịch cặp mông đầy đặn ngồi lên bàn làm việc, lại nhếch lên đối chân dài, rồi mới đắc ý nói.
“Ừm, em nhớ ra rồi, chính là cái anh chàng đẹp trai lạnh lùng đã vứt danh thiếp của chị đi đúng không.” Cô gái này nghĩ ngợi một lát rồi giật mình nói.
“Nói bé thôi, đừng để người khác biết, nếu không thì chị mất mặt rồi.”
Quan Tuyết vội vàng nói.
“A nha!” Cô gái này vội vàng che miệng lại, rướn cổ lên nhìn, rồi lại sợ hãi thán phục: “Đúng là cực kỳ đẹp trai, chị Quan, ánh mắt của chị quá tốt! Lại rất may mắn nữa, loại cực phẩm như vậy mà chị cũng gặp được.”
“Ah! Không đúng! Không phải chị bảo là anh ta đã vứt danh thiếp đi rồi sao? Tại sao còn tìm được đến đây?”
“Chuyện này thì quá đơn giản! Anh ta hối hận rồi! Nhưng chỉ nhớ được tên công ty của chúng ta, cho nên mới đến đây để tìm kiếm chị.”
Quan Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Mặc, khóe miệng cong lên, vô cùng đắc ý.
“Thế chị Quan này, chị định làm gì bây giờ.” Cô gái này nói: “Lần trước anh ta đã đối xử với chị như vậy, mà chị còn định ký anh ta à?”
“Người lớn không thèm chấp trẻ con!” Quan Tuyết vênh mặt đắc ý nói: “Chị đường đường là một người chị, chấp đứa em trai nhỏ này làm gì! Huống chi lại là một người em trai đẹp trai như này nữa, chỉ cần cậu ta nhận sai, sau đó rót chén trà xin lỗi thì chị sẽ tha thứ cho cậu ta.”
“Chị Quan, lòng dạ của chị thật rộng lớn!”
Cô gái giơ ngón tay cái lên, ánh mắt thì liếc nhìn bộ ngực căng phồng của Quan Tuyết.
“Chứ sao nữa.” Quan Tuyến ưỡn ngực nói.
“Được rồi, chị đi qua chiếu cố anh ta.”
Quan Tuyết đứng lên, sửa sang lại quần áo, cất bước đi đến.
“Anh có thể tìm đến nơi này, cũng không dễ dàng nhỉ.”
Khi đến gần Diệp Mặc, thì nàng hô lên.
Diệp Mặc dừng bước, quay người lại nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là cô?”
“Ui ui! Còn giả vờ là tình cờ gặp mặt à.” Quan Tuyết cười nói.
Loại chuyện này, có gì mà không dám nhận chứ.
“Giả vờ cái gì?” Diệp Mặc hơi giật mình, cảm thấy rất khó hiểu.
“Chẳng lẽ anh đến đây không phải để tìm tôi à? Hôm đó anh đã nói không có hứng thú làm ngôi sao đúng không, bây giờ hối hận rồi chứ.” Quan Tuyết khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên đắc ý nói.
Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra.
“Thì ra cô là người của công ty này à.”
Diệp Mặc chăm chú nhìn đối phương, rồi nở một nụ cười sâu xa.
Chuyện này, đúng là thú vị!
“Còn diễn nữa.” Quan Tuyết cười.
Chàng trai này, đến chết vì sĩ diện!
“Chuyện gì thế?”
“Chị Quan biết anh ta à?”
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, hóng hớt.
“Con người của tôi rất rộng lượng, nếu như cậu đã vất vả tìm đến tận đây, thì tôi sẽ tha thứ cho cậu! Đi theo tôi!”
Quan Tuyết cười đắc ý, vẫy tay, rồi định quay người.
“Chị Quan đúng không.”
Lúc này, Diệp Mặc lên tiếng.
“Đúng! Chị là Quan Tuyết, cậu gọi chị là chị Quan là được!”
Quan Tuyết vừa cười vừa nói.
“Chúng ta chính thức làm quen lại một chút…” Diệp Mặc tiến lên mấy bước, rồi đưa tay ra.
“Chính thức như thế làm gì?” Quan Tuyết bật cười, nhưng vẫn đưa tay ra.
Bàn tay này thật là đẹp nha!
Quan Tuyết liếc qua, thì liền bị hấp dẫn bởi bàn tay thon dài trắng nõn này.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy bàn tay nào xinh đẹp như vậy.
Tay hai người chạm vào nhau, một cảm giác trơn nhẵn truyền đến, khiến cho tâm thần của người gái ế lớn tuổi như nàng cũng có chút rung động, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc này, nàng không chịu được mà ngơ ngác.
“Chị Quan, tôi là Diệp Mặc, là ông chủ mới của chị! Sau này, mong chị chiếu cố nhiều hơn.”
Diệp Mặc nhẹ nhàng nắm tay Quan Tuyết rồi cười nói.
“Chiếu cố cái gì, quá khách khí rồi…hả? Cậu nói cái gì? Ông chủ mới?”
Quan Tuyết sửng sốt một chút, bỗng nhiên ý thức được có gì đó sai sai.
“Đúng thế, tôi đã mua công ty này, hiện giờ, tôi là ông chủ mới của chị.”
Diệp Mặc rút tay về, mỉm cười nói.
Sắc mặt của Quan Tuyết lập tức cứng đờ.
Lời này vừa dứt thì toàn bộ khu làm việc cũng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngây ngốc.
Người này đang nói cái gì vậy?
Anh ta, đã mua toàn bộ công ty?
“Chắc là đùa nhỉ!”
“Anh ta cho mình là ai vậy! Còn mua toàn bộ công ty nữa.”
Rất nhiều người không tin.
“Em trai, em đúng là rất hài hước.” Quan Tuyết lấy lại tinh thần, rồi gượng cười.
Nàng cũng không tin, chàng trai trẻ tuổi mà mình tình cờ gặp mặt này, lại trở thành ông chủ của mình.
Công ty này tốt xấu gì cũng vài tỷ NDT, không phải ai cũng có thể mua lại.