Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1143 - Chương 1143: Đều Sợ Ngây Người!

Chương 1143: Đều sợ ngây người! Chương 1143: Đều sợ ngây người!

Nếu như đổi lại là chủ tịch Tôn của Hằng Thụy thì bọn họ còn có thể tiếp nhận, còn khách khách khí khí, dù sao chủ tịch Tôn người ta cũng là người cao tuổi, lại làm việc lâu năm ở trong ngành rồi, cũng xem như là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, đã có cống hiến rất lớn đối với sự phát triển của ngành y dược trong nước.

Chỉ bằng tên nhãi này, thì nào có tư cách được sắp xếp ngồi cạnh chủ tịch Tôn chứ!

Không ít người đều nhìn về phía vị trí trống ở hàng ghế thứ hai, rồi lộ ra vẻ không cam lòng.

Đây chính là vị trí của sinh vật Thần Châu!

Mà bên cạnh, chính là vị trí của chủ tịch Tôn của Hằng Thụy!

Hai công ty này, chính là hai xí nghiệp dược nổi tiếng và lớn nhất cả nước!

“Cậu ta nào có tư cách ngồi đó chứ!”

Rất nhiều người đều nhỏ giọng oán giận, thần sắc rất không cam lòng.

Lâm Trí Viễn nghe những lời này thì lại càng đắc ý hơn, ông ta chỉ cảm thấy tâm trạng bỗng nhiên trở nên vô cùng thoải mái.

Tên nhãi này, giờ thì biết thế nào là mất mặt xấu hổ rồi chứ!

Lâm Trí Viễn đang đắc ý, bỗng nhiên ông ta nghe thấy một tiếng hô to ở cách đó không xa, liền quay đầu nhìn lại thì lập tức giật mình.

“Anh bạn nhỏ Diệp!”

Là vị Viện Sĩ Cổ kia!

Viện Sĩ Cổ đứng lên, quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt còn lộ ra mấy phần kích động và nhiệt tình.

Mà thái độ này của Viện Sĩ Cổ cũng khiến cho rất nhiều người đều sợ ngây người, bao quát cả Lâm Trí Viễn.

Hai mắt Lâm Trí Viễn mở to, biểu cảm hơi ngốc trệ, ông ta không thể nào hiểu nổi, tại sao Viện Sĩ Cổ lại có thái độ nhiệt tình với tên nhãi này như vậy, chuyện này. . . không cần thiết mà!

Viện Sĩ Cổ là một lão tiền bối, là một Viện Sĩ đức cao vọng trọng, làm sao có thể vì một chút tiền mà nhiệt tình với một người trẻ tuổi được chứ?

Tất cả mọi người trong hội trường cũng không thể hiểu nổi, và cũng không thể tin nổi.

Với địa vị và thân phận của Viện Sĩ Cổ, thì đâu cần khách khí với tên nhãi này như vậy, thậm chí còn chủ động đứng lên chào hỏi, còn gọi một tiếng anh bạn nhỏ nữa, đãi ngộ này, không khỏi quá cao rồi đấy, quả thật là quá khó tin!

Dù sinh vật Thần Châu rất lợi hại, nhưng cũng không phải tên nhãi này lợi hại mà!

Viện Sĩ Vương ở bên cạnh cũng đứng dậy, ông cười rất nhiệt tình, còn đưa tay vẫy vẫy giống như đang ra hiệu cho Diệp Mặc đi qua, nhưng sau đó, ông lại dừng động tác của mình, rồi trực tiếp bước nhanh về phía đó.

“Tiểu Diệp!”

“Không phải nói là thằng nhóc Lâm Ích Phi kia sẽ đến à? Ha ha! Lâu rồi không gặp nhỉ, tôi vẫn rất nhớ cậu đấy! Hôm nào rảnh qua chỗ tôi ngồi một lát nhé! Chúng ta cùng trao đổi giao lưu!”

Một màn này, khiến cho tất cả người trong hội trường đều ngây người.

Từng người từng người đều cứng đờ tại chỗ, từng đôi mắt đều trợn trừng trừng, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Ngay cả Viện Sĩ Vương cũng như vậy, thậm chí còn khách khí và nhiệt tình hơn nữa, thái độ của hai vị Viện Sĩ giống như là coi người trẻ tuổi này là một người cùng thế hệ, chứ không phải là một người có bối phận thấp hơn mình vậy.

Nhưng mà điều này, thì lại càng hoang đường hơn!

Một tên nhãi chỉ hơn 20 tuổi, thì nào có tư cách kết bạn ngang hàng với một nhân vật như Viện Sĩ chứ, mà thậm chí lại còn là hai vị chứ không phải một!

Còn nữa, giao lưu và trao đổi trong miệng Viện Sĩ Vương là gì? Có cần thiết phải trao đổi sao?

“Chuyện này. . .”

Lâm Trí Viễn nhìn cảnh này thì hai mắt đã trợn to như chuông đồng, sắp lồi cả ra ngoài, trong lòng ông ta chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, cảnh tượng này hoàn toàn không chân thực, và hoang đường giống như một giấc mơ vậy.

Hai vị Viện Sĩ chỉ khách sáo nên mới bắt tay với ông ta, hỏi han một hai câu mà thôi, nhưng lại nhiệt tình với tên nhãi này như vậy!

Chuyện này, thật sự khiến cho ông ta không thể tin tưởng, cũng không thể nào tiếp nhận được.

Miki Ito đang đứng chung với mấy nhân viên công tác của đài truyền hình ở cách đó không xa, nàng đang giả vờ làm việc nhưng cũng bị cảnh tượng này làm cho ngây người, trong đôi mắt đẹp trợn tròn của nàng tràn đầy vẻ mờ mịt và hoảng hốt.

Nàng biết hai vị này đều là Viện Sĩ của Hoa quốc, đều nhân vật đức cao vọng trọng và rất lợi hại!

Thế nhưng mà, tên quỷ hẹp hòi này có mặt mũi lớn đến mức phải để cho hai nhân vật như vậy đưungs dậy nghênh đón ư?

Căn bản phải là không cùng một đẳng cấp mới đúng chứ!

Tuy rằng anh ta có tiền, nhưng so sánh với những nhân vật như Viện Sĩ, thì cách biệt vẫn như là ngày với đêm vậy.

Diệp Mặc cười, bắt tay với Viện Sĩ Vương: “Tôi không có chuyện gì, cho nên đến xem một chút!”

“Hay lắm! Nào nào, qua đây tôi giới thiệu cho cậu vào người nào, chắc cậu chưa gặp qua mấy người này đâu nhỉ?” Viện Sĩ Vương lôi kéo Diệp Mặc đi đến hàng ghế thứ nhất, ông đang định giới thiệu một chút thì bỗng nhiên dừng lại.

Thằng bé này tuổi còn trẻ mà đã vô cùng lợi hại, một thân học thuật cũng chẳng kém đám Viện Sĩ như ông là bao, tuy nói bản thân cậu ta rất thông tuệ, nhưng dù sao cũng phải có con đường học tập, nên nói không chừng còn có liên hệ với đám chuyên gia nước ngoài này.

“Không biết!” Diệp Mặc lắc đầu.

“Không biết à? Vậy thì tốt, để tôi giới thiệu cho!”

Viện Sĩ Vương hơi giật mình, rồi lại mỉm cười, bắt đầu giới thiệu lần lượt.

Đồng thời, ông cũng chỉ vào Diệp Mặc, trịnh trọng giới thiệu cho mấy người này một phen.

“Vị này là chủ tịch của sinh vật Thần Châu, đừng nhìn cậu ấy trẻ tuổi mà lầm, tài nghệ của cậu ấy không thua kém gì tôi đâu, mấy khoản thuốc của sinh vật Thần Châu đều là do cậu ấy nghiên cứu ra đấy, đúng rồi! Cậu ấy là thiên tài! Tuyệt thế thiên tài! Tôi không hề nói quá chút nào đâu!”

Những lời này của Viện Sĩ Vương khiến cho toàn bộ hội trường đều tĩnh lặng, lạnh ngắt như tờ, từng gương mặt đều lại ngây dại một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment