Miki Ito mím môi mỉm cười, hơi khom người, áy náy nói: “Tiến sĩ Lâm, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải thư ký của Diệp tiên sinh, tôi là phóng viên đài truyền hình NK, là người được mời đến phỏng vấn, đưa tin về hội nghị lần này!”
Nàng nhìn về phía Lâm Trí Viễn, thái độ còn tương đối cung kính.
Nàng biết vị tiến sĩ Lâm này, người này khá có địa vị và sức ảnh hưởng ở trong giới, nàng luôn luôn rất tôn kính những người có trí tuệ như vậy.
“Đài truyền hình NK?”
Lâm Trí Viễn khẽ giật mình, hơi nhăn mày rồi lộ ra vẻ cổ quái.
Nào có phóng viên nào xinh đẹp và khiêu gợi như vậy, lại còn vừa hay là người nước N, e rằng chế dược Takeda sử dụng mỹ nhân kế mà thôi!
Tên nhãi này, diễm phục không cạn đâu!
Ông ta thầm hừ một tiếng, trong lòng thấy rất ghen ghét, lại càng xem thường hơn, chỉ sợ tên nhãi này vẫn còn không biết mình đã rơi vào bẫy của người khác, thật sự là ngu xuẩn!
Ông ta mỉm cười, giả bộ xin lỗi: “Miki tiểu thư, là lỗi của tôi!”
“Không có chuyện gì!” Miki Ito mỉm cười đáp lại.
Lâm Trí Viễn đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi quay sang mỉm cười nói với mấy người bên cạnh: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi thôi!”
Còn khoảng 10 phút nữa là hội nghị sẽ mở màn, ông ta cũng không rảnh để nhiều lời với tên nhãi này làm gì, tên nhãi này quả thật quá đáng ghét, ông ta cũng chẳng buồn để ý nữa, coi như tên nhãi này không tồn tại là được.
Dù sao hôm nay cũng là một hội nghị học thuật rất nghiêm túc, nhân vật chính là những chuyên gia nổi tiếng trong giới học thuật giống như ông ta, mà không phải đám ông chủ xí nghiệp này, những kẻ có tiền dung tục này chỉ xứng đáng đóng vai phụ, làm vật làm nền mà thôi.
Mà điều này, cũng đã thể hiện từ việc sắp xếp chỗ ngồi.
Với thân phận của ông ta, tất nhiên sẽ được ngồi ở hàng đầu tiên, còn tên nhãi này, tối đa cũng ngồi ở hàng thứ hai hoặc thứ ba mà thôi.
“Được được!”
Mấy người bên cạnh cũng lên tiếng, bọn họ vừa cười nói vừa đi váo trong hội trường.
“Tiến sĩ Lâm!”
Thỉnh thoảng lại có người chào hỏi Lâm Trí Viễn, ông ta đến cũng tạo thành một oanh động nho nhỏ cho hội trường.
Lâm Trí Viễn cũng vẫy tay, cười nhiệt tình với mấy người này.
Trong lòng ông ta thì rất đắc ý, đây mới là địa vị vốn có của ông ta, là một chuyên gia được người khác kính ngưỡng.
Ông ta liếc mắt nhìn về phía sau một chút, rồi bước nhanh về phía hàng ghế thứ nhất.
“Tiến sĩ Lâm!”
Không ít người ở hàng ghế thứ nhất nhìn thấy ông ta thì đều đứng dậy, nhiệt tình chào đón, lại tiến lên bắt tay với ông ta, trong đó có rất nhiều chuyên gia từ các quốc gia khác, chuyên gia Hoa quốc cũng có không ít.
“Xin chào! Xin chào!” Lâm Trí Viễn vội vàng bắt tay và chào hỏi với những người này.
Ông ta cũng khá quen thuộc với những người này, dù sao cũng đều là người trong giới học thuật, cũng gặp mặt nhau nhiều nên cũng quen.
Đi được vài bước, thì ông ta nhìn thấy vị trí của mình, tuy rằng không phải chính giữa, nhưng ông ta cũng rất hài lòng.
Tuy ông ta cũng có danh tiếng, nhưng còn chưa phải người giỏi nhất, những người có thể ngồi ở khu vực giữa hàng đầu tiên, đầu là những nhân vật đứng đầu ở trong giới, giống như hai vị Viện Sĩ kia, và mấy vị chuyên gia đến từ Harvard, Massachusetts.
Những vị này mới là những người giỏi nhất, lợi hại nhất!
“Viện sĩ Cổ, chào ngài, chào ngài!”
“Tiến sĩ Thomas, chào ngài!”
Ông ta đi qua, hơi khom người xuống, lộ ra thái độ rất cung kính, để chào hỏi những người này, sau đó mới trở về vị trí của mình.
Ông ta sửa sang lại quần áo, cầm chai nước ở trên bàn, mở ra uống một ngụm.
Lâm Trí Viễn ngồi được một lúc, liền nghe thấy những âm thanh oanh động ở phía sau, lập tức quay người lại xem.
Là tên nhãi kia!
Thực tế thì tên nhãi này quá non, mới hơn 20 tuổi, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai, cho nên nhìn hoàn toàn không hợp với nơi này chút nào, tên này xuất hiện ở đây giống như là đi nhầm hội trường vậy, cho nên tất nhiên sẽ dẫn đến việc bị mọi người vây xem.
“Tên nhãi này. . .!”
Ông ta nghe được những tiếng bàn luận nho nhỏ ở xung quanh, thì trong lòng lại thấy rất đắc ý.
Tên nhãi này không có việc gì lại đi tham gia một hội nghị nghiêm túc như vậy làm gì, đi uống rượu tán gái không tốt sao? Nhất định phải đến đây mất mặt xấu hổ cơ!
Công nhận, tên nhãi này rất có tiền!
Nên sau khi biết thân phận của tên nhãi này, thì chắc chắn sẽ có không ít người sẽ nhảy vào la liếm, song, đó cũng chỉ là một nhóm người nhỏ mà thôi, người có thể xuất hiện ở đây đều là người có thân phận và địa vị, rất nhiều người thanh cao, nào có ai để mắt đến tên nhãi này chứ!
Trong lòng ông ta âm thầm chế nhạo, rồi tiếp tục nhìn xem.
“Đó là ông chủ của sinh vật Thần Châu? Quả nhiên là rất trẻ tuổi!”
“Quá trẻ ý chứ!”
Quả nhiên giống như những gì ông ta đoán, chỉ cần mọi người biết thân phận của tên nhãi này, thì sẽ có một ít người sẽ lao đến la liếm, nhưng đó chỉ là số ít, đại đa số người vẫn rất lạnh nhạt, thậm chí có rất nhiều người còn hơi khinh bỉ.
Một tên ranh con hơn 20 tuổi, chỉ vì có tiền nên mới có thể tham gia hội nghị này, nên tất nhiên bọn họ không phục khi phải ngồi chung với loại người này!