Lâm Trí Viễn mỉm cười, gương mặt đầy vẻ xuân phong đắc ý.
Mãi cho đến khi ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thanh niên phía trước kia.
Ánh mắt ông ta ngưng trệ trong một chớp mắt, ngay sau đó sắc mặt lại âm trầm xuống.
Sao lại là tên nhãi này?
Lâm Ích Phi không đến, nên tên nhãi này đi thay à!
Mà cũng đúng, dù sao tên nhãi này mới là ông chủ chân chính của sinh vật Thần Châu, cho nên tên này đến tham gia hội nghị này cũng là hợp tình hợp lý.
Ông ta đứng lại, nheo mắt quan sát Diệp Mặc một phen, nỗi ghen ghét trong lòng lại càng mãnh liệt hơn.
Ông ta cực kỳ chán ghét tên nhãi này!
Đã đến trình độ căm hận rồi!
Chỉ là một tên nhãi ranh lông còn chưa mọc đủ, chẳng qua chỉ có chút tiền bẩn, cộng thêm một chút may mắn, thế mà dám xem thường một tiến sĩ, một chuyên gia nổi danh trong giới học thuật như ông ta sao?
Mỗi khi nhớ đến chuyện ngày hôm đó, thì ông ta lại thấy tức giận.
“Thôi bỏ đi, mình có thân phận gì chứ, cần gì phải chấp nhặt với tên nhãi ranh vô tri cuồng vọng, thô bỉ nông cạn như này chứ!”
Ông ta âm thầm mắng vài câu, sắc mặt mới dịu đi một chút.
“Tiến sĩ Lâm, có chuyện gì sao?” Có người ở bên cạnh phát giác ra được sự khác thường của sinh vật Thần Châu, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh ta là ai vậy? Hôm nay còn mời ngôi sao, minh tinh nữa à?”
Mấy người còn lại nghe thấy thế thì cũng giương mắt, nhìn về phía người thanh niên phía trước.
Rất nhanh, trên mặt bọn họ đều lộ ra vài phần kinh ngạc.
Người thanh niên này cũng quá trẻ, quá đẹp trai rồi, đứng ở bên trong hội trường này có vẻ như không hợp lắm.
Lâm Trí Viễn hừ nhẹ, nói: “Anh ta, là ông chủ của sinh vật Thần Châu!”
“Ông chủ. . . sinh vật Thần Châu?”
Mấy người kia đều hơi giật mình, hai con mắt cũng hơi mở to ra, để lộ mấy phần không tin.
Dĩ nhiên bọn họ biết sinh vật Thần Châu này, nổi tiếng như vậy thì có ai mà không biết, họ cũng nghe nói ông chủ sinh vật Thần Châu khá thần bí, chỉ là không ngờ lại là một thanh niên đẹp trai và trẻ tuổi như vậy.
Có điều, sao nghe giọng điệu của tiến sĩ Lâm, thì giống như là có khúc mắc với ông chủ trẻ tuổi của sinh vật Thần Châu này thế nhỉ?
Sau đó, bọn họ liền nổi lên lòng nghi ngờ, cũng cảm thấy khá cổ quái.
Có thể là do vấn đề công việc rồi!
Sau khi vị tiến sĩ Lâm này về nước, thì có ý định ở lại trong nước làm việc, theo lẽ thường thì nên tiến vào sinh vật Thần Châu, dù sao sư đệ của tiến sĩ Lâm cũng ở đó, nhưng kết quả lại không vào đó, trái lại thì còn nghe nói tiến sĩ Lâm đang tiếp xúc với Hằng Thụy, hiển nhiên là có gì đó quái lạ trong chuyện này!
Bọn họ cũng chỉ âm thầm suy đoán, chứ cũng không hỏi ra tiếng.
Loại chuyện này, cũng không nên hỏi nhiều, một bên là chuyên gia có danh tiếng trong giới, một bên là ông chủ của một xí nghiệp nổi tiếng, bên nào cũng không thể đắc tội.
Diệp Mặc cũng nhìn qua, lạnh nhạt chào hỏi: “Tiến sĩ Lâm!”
Hắn thật sự không thích tiến sĩ Lâm này lắm.
Lâm Trí Viễn làm mặt lạnh, rất không tình nguyện mà đáp lại một câu: “Ông chủ Diệp!”
Sau đó, ánh mắt của ông ta lại rơi vào bóng người uyển chuyển nóng bỏng sexy ở bên cạnh, sắc mặt của ông ta cũng trở nên hơi hoảng hốt, giống như đã bị câu hồn trong chớp mắt vậy, trong mắt còn phun ra một vệt si mê và nóng rực.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã lấy lại tinh thần, nghiêm mặt lại để che giấu sự thất thố của mình.
Tiếp đó, ông ta lại hừ một tiếng, trên mặt lộ ra mấy phần giễu cợt.
“Ông chủ Diệp, đây là thư ký của anh nhỉ! Anh tìm loại thư ký này, không sợ người khác sẽ nói lung tung à?”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi nhíu mày.
Lão già này còn dám giễu cợt mình nữa! Quên rằng mình vừa nhìn đến lồi cả mắt ra rồi hả!
Cái gì mà chuyên gia có danh tiếng trong giới chứ, cũng chỉ là kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo dối trá, tâm thuật bất chính mà thôi!
Mấy người bên cạnh Lâm Trí Viễn cũng chú ý đến bóng người xinh đẹp nóng bỏng kia, bọn họ dò xét một phen rồi cũng chỉ mỉm cười, họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao người ta cũng là người trẻ tuổi, yêu thích mỹ nữ cũng không có gì sai.
Bọn họ cũng không muốn dính vào ân oán của hai người này, cho nên không ai lên tiếng cả.
“Thư ký cái gì, tiến sĩ Lâm, mắt của ông không tốt à? Mấy chữ to như vậy mà cũng không nhìn thấy sao?” Diệp Mặc hừ lạnh, chỉ vào tấm thẻ công tác ở trước ngực người ngọc bên cạnh, “Coi như thật sự là thư kỳ của tôi, thì chỉ sợ cũng không đến lượt tiến sĩ Lâm ông nói này nói nọ đâu!”
Lâm Trí Viễn nhìn vào tấm thẻ kia một chút, sắc mặt ông ta cũng hơi thay đổi.
Đúng là mình sơ sót, không nhìn thấy thẻ tấm công tác này, nhưng giọng điệu của thằng nhãi này, thật sự khiến cho người ta chán ghét!
Trong lòng ông ta lại thấy hơi giận dữ, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.
Mấy người bên cạnh thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này, thật sự không thèm khách khí chút nào nha! Cũng không cho một chuyên gia như tiến sĩ Lâm chút mặt mũi nào!