Diệp Mặc nhìn vệt đỏ kia thì không khỏi a một tiếng.
Đây không phải là vết son của Miki Ito lúc trước sao! Hắn đã lau qua rồi, không ngờ vẫn còn sót lại một chút.
“Tôi. . .tôi cũng không biết!” Diệp Mặc thấy hơi chột dạ, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết đây là cái gì, bị dính vào từ bao giờ? Còn không?”
Dương Mạn Ny nhìn kỹ một chút, còn giơ lên ngửi, nhưng không ngửi ra được mùi gì, nàng cũng không biết đây là thuốc màu, hay là son môi, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đây là son môi!
Nàng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một lúc lâu, nàng muốn nhìn xem có nhận ra được thứ gì không, nhưng, nhìn được một lúc thì nàng lại không kiên trì nổi, đành phải tránh né, quay sang chỗ khác.
Sau đó, nàng mới chú ý đến, hình như mình đang dịnh sát vào Diệp Mặc, liền vội vàng lùi về sau một bước, gương mặt xinh đẹp cũng nổi lên một vệt đỏ ửng.
Nàng lấy khăn ra lau tay, rồi lẩm bẩm hỏi: “Anh. . . đi đâu? Làm gì?”
Diệp Mặc cười nói: “Tôi đi tham gia một hội nghị! Là một hội nghị của diễn đàn khoa học trong lĩnh vực chế thuốc sinh vật!”
Hắn đã trấn định lại, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, chứ cũng không phải có chuyện gì thật, cho nên hắn cũng không cần phải chột dạ.
“Vậy sao? Sao tôi thấy cái này rất giống son môi mà!”
Dương Mạn Ny xoay người, cũng không dám nhìn Diệp Mặc nữa.
Diệp Mặc nói: “Sao có thể chứ!”
“Làm sao lại không thể?” Dương Mạn Ny hừ nhẹ một tiếng, suýt nữa thì thốt ra chuyện đêm hôm đó, nhưng nàng vẫn dừng lại kịp thời, chuyện đêm hôm đó, chỉ nên chôn sâu dưới đáy lòng chứ không thể nhắc đến, bằng không thì bản thân nàng không thể nào ở lại ngôi nhà này nữa.
Nhưng thông qua chuyện đêm hôm đó, nàng cảm thấy, dạo này lá gan của Diệp Mặc có vẻ to hơn nhiều, cộng thêm tinh lực của Diệp Mặc quá dồi dào, cho nên cũng không phải không thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhớ đến chuyện đêm hôm đó, gương mặt của nàng lại đỏ hơn vài phần.
Vất vả lắm mới đè được nỗi xao động trong lòng xuống, nàng liền hừ một tiếng, rồi nói tiếp: “Tốt nhất là không phải, bằng không. . .thì tôi sẽ nói cho Ngọc Tình biết!”
“Cô nghĩ nhiều rồi!” Diệp Mặc cười lắc đầu.
Dương Mạn Ny lại liếc mắt đánh giá Diệp Mặc một phen, nàng muốn xem Diệp Mặc có biểu hiện chột dạ hay không, nhưng rất nhanh, nàng liền hơi nhíu mày, rồi lộ ra vẻ thất vọng.
Biểu cảm của Diệp Mặc rất bình thường, có thể thật sự là do nàng nghĩ nhiều đi!
Nàng nhìn cánh tay của mình, lại nhớ đến động tác thân mật vừa rồi thì thấy hơi quẫn bách, liền nghiêng đầu đi chỗ khác, rồi quay lại tiếp tục thái thịt, “Anh. . .lát nữa anh có muốn ăn chung không, Ngọc Tình nói là hơi đói bụng nên tôi đang nấu mỳ!”
Diệp Mặc mỉm cười, tiến lên một bước rồi nói: “Để tôi nấu cho!”
“Vậy. . . cũng được!”
Dương Mạn Ny hơi do dự một chút, rồi vẫn thả dao xuống, tuy rằng nàng đã rất tự tin với tài nấu nướng của mình, Ngọc Tình cũng khen nàng có tiến bộ rất nhiều, nhưng so với Diệp Mặc thì vẫn còn kém xa.
“Anh nấu đi! Tôi đi lên gác giúp Ngọc Tình đây!”
Nàng cũng không nhìn Diệp Mặc, mà vội vàng quay người đi lên gác.
Rất nhanh, trên gác đã truyền đến âm thành trò chuyện của Dương Mạn Ny và Ngọc Tình.
Diệp Mặc đi rửa tay, cầm dao, bắt đầu thái thịt, nấu mỳ.
Chờ hai cô gái tắm rửa cho bọn nhỏ xong, lại dỗ chúng đi ngủ, ba người mới ngồi xuống ăn mỳ, sau đó hắn đi vào phòng làm việc live stream một lúc, đến hai giờ sáng thì nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm, hắn làm bữa sáng xong thì mới đi ra ngoài.
Diệp Mặc chạy đến tổng viện Nhân Hoa một chuyến, là bác sĩ Amano gặp một ca bệnh khó giải quyết nên gợi hắn đến hỗ trợ, mỗi khi gặp ca bệnh khó thì bác sĩ Amano đều gọi Diệp Mặc đến để tìm kiếm trợ giúp, sau khi Diệp Mặc rời khỏi bệnh viện thì đã gần 10 giờ.
Lúc này, Diệp Mặc nhận điện thoại, rồi lại gọi xe chạy đến khách sạn.
Một gian phòng trong nhà hàng khách sạn, Diệp Mặc chờ một lát thì thấy có mấy người gõ cửa đi vào phòng, đây là ba người đàn ông da trắng và một cô gái người Hoa quốc, hình như cô gái này là phiên dịch, đây chính là đoàn đại biểu của công ty Tinh Hồng Khởi Nguyên.
Mấy người này sáng nay mới đến Hoa quốc.
Người đàn ông dẫn đầu khoảng 50 tuổi, thân hình cao mà gầy, mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, ông ta tiến lên, lộ ra nụ cười nhiệt tình, rồi bước nhanh về phía trước, bắt tay, chào hỏi: “Diệp tiên sinh!”
Ông ta đã nghe qua chuyện của vị này từ miệng Larry tiên sinh, đây là một đại gia trẻ tuổi và có thực lực vô cùng mạnh mẽ của Hoa quốc.
“Ngồi đi!” Diệp Mặc mời mọi người ngồi xuống, “Có mang hợp đồng đến không?”
“Có có, Diệp tiên sinh, anh cứ xem trước một chút đi, à đúng rồi, Diệp tiên sinh, anh không tìm luật sư để kiểm tra hợp đồng ư?” Người kia lấy một phần văn kiện từ trong cặp công văn ra, rồi cung kính đưa qua.
“Không cần!” Diệp Mặc lắc đầu, rồi lật hợp đồng ra xem một lượt.
“Ừ! Vậy nếu Diệp tiên sinh có gì không hài lòng, thì chúng ta có thể thương lượng một chút, giá cả cuối cùng cũng có thể điều chỉnh một chút!”
“Không cần đâu!”
Diệp Mặc lại lắc đầu, hắn xem xong thì lập tức cầm bút lên ký tên luôn.