Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1151 - Chương 1151: Miki Ito: Tên Khốn Khiếp Này!

Chương 1151: Miki Ito: Tên khốn khiếp này! Chương 1151: Miki Ito: Tên khốn khiếp này!

Tủi thân một trận, Miki Ito bỗng nhiên không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng, lại cảm giác cơ thể mình bắt đầu nóng lên.

Một loại cảm giác tê dại đâm xuyên toàn thân, khiến cho nàng trở nên lười biếng bất lực.

“Tên. . .khốn khiếp này. . .”

Nàng cắn môi đỏ, trên bờ môi đỏ nở nang và khiêu gợi đã in một vết răng rất sâu, lúc này nàng mới nhịn được, sau đó, nàng lại nhỏ giọng nỉ non mắng vài câu.

Phân bộ chế dược Takeda trú đóng tại Hoa quốc, trong văn phòng.

Đinh linh linh!

Takeda Yuuji đã chờ đợi rất lâu, liền mừng rỡ mà nghe điện thoại.

Ông ta không kịp chờ đợi, liền hỏi ngay: “Sao rồi?”

Cũng khá lâu rồi, Miki tiểu thư gọi đến, chắc chắn là đã có kết quả.

“Thất bại rồi!”

Câu trả lời của đối phương khiến cho ông ta hơi ngơ ngác một chút, tâm trạng tràn đầy vui vẻ và chờ mong của ông ta lập tức bị tắt ngúm, “Sao. . .sao có thể như vậy được? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

“Hình như . . . anh ta đã đoán được rồi, còn bảo tôi chuyển lời cho ông, rằng đừng uổng công nữa.”

“Cái gì?” Takeda Yuuji giật mình.

Sau đó, ông ta lại nhíu mày trầm tư.

Chuyện này. . .cũng không phải là không thể nào! Dù sao tên kia cũng là một thiên tài, nên tất nhiên IQ sẽ cực cao, cho nên nhìn thấu mỹ nhân kế của ông ta cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là, cứ như vậy thì chuyện này sẽ trở nên khó giải quyết rồi!

Khóe miệng ông ta giật giật, chỉ cảm thấy rất đau đầu.

Ông ta thật sự không ngờ tên nhãi này lại thông minh và cẩn thận như vậy, giờ tên nhãi này đã đoán được, vậy thì sau này muốn ra tay thì sẽ khó hơn.

“Cũng không phải không còn cơ hội, sau này lại thử thêm lần nữa đi!”

Ông ta vẫn không bỏ cuộc, Miki tiểu thư là lá bài tốt nhất trên tay ông ta, nếu như vẫn không được, thì thử thay người khác xem sao, hoặc là, nghĩ một số biện pháp khác, dù sao, chế dược Takeda nhất định phải tóm được tên nhãi này.

“Được!”

Khách sạn, trong căn phòng mờ tối, người ngọc cuộn mình trên giường, lười biếng cúp điện thoại.

Nàng vẫn còn hô hấp gấp gáp, trên gương mặt ửng hồng kia đã thấm ra một tầng mồ hôi, những sợi tóc dính vào trên trán trông hơi lộn xộn.

“Tên . . . khốn khiếp này. . .”

Nàng ném điện thoại di động qua một bên, lại trở mình, đem nửa gò má vùi vào trong gối, rồi lại phát ra một tiếng nỉ non, giọng của nàng có vẻ hơi là lạ, thiếu đi vài phần buồn bực, lại nhiều hơn mấy phần ngượng ngùng.

Trong đôi mắt đẹp tươi sáng kia, có một vệt sáng rực rỡ rung động lòng người đang lưu chuyển.

Hình như nàng hơi buồn ngủ nên đã khép đôi mắt lại, nhưng khóe miệng lại câu lên, mang theo một tia vui vẻ nhàn nhạt.

……

“Diệp tiên sinh!”

Diệp Mặc đi xuống dưới, trở về bữa dạ tiệc, hắn tiếp tục xã giao một phen, lại quen biết không ít người.

Người đến tham gia hội nghị ngày hôm nay đến từ rất nhiều nơi trên thế giới, cho nên quen biết và giao lưu với những người này cũng rất thú vị.

Hơn tám giờ, Diệp Mặc tiễn hai vị Viện Sĩ rời đi, rồi mới gọi xe đi về nhà.

Về đến nhà, Diệp Mặc mở cửa đi vào, chỉ thấy Dương Mạn Ny thò đầu ra từ phòng bếp, nhìn thấy Diệp Mặc thì chào một câu: “Anh về rồi à!” Sau đó lại quay vào trong.

“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng, thay giày cởi áo khoác rồi đi vào.

“Ngọc Tình đâu rồi?” Hắn nhìn bốn phía mà không thấy bóng dáng Ngọc Tình đâu cả.

“Trên gác, đang tắm rửa cho bọn nhỏ!” Dương Mạn Ny đang đứng ở trước bếp lò, tay cầm dao cắt thứ gì đó.

Hình như nàng cũng vừa tắm xong, trên người còn tản ra một mùi sữa tắm nồng đậm, chiếc áo ngủ màu đen tuy khá rộng rãi, nhưng vẫn dán chặt vào những đường cong uyển chuyển của nàng.

Nhất là hai bên mông thì lại càng hiện lên vẻ tròn trịa và sung mãn, cộng thêm một cặp đùi đẹp thon dài, còn mang theo một tia nhục cảm, hiển thị rõ ràng phong vận thành thục mê người của nàng.

Cạch cạch cạch!

Cơ thể nàng cũng hơi run lên theo từng động tác cắt, mấy nơi đẫy đà trên cơ thể đều tràn ra những gợn sóng nhỏ mê người.

“Ừ!” Diệp Mặc lên tiếng, hắn liếc mắt nhìn qua thì hơi giật mình, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên.

Đúng lúc này Dương Mạn Ny cũng quay đầu nhìn qua, ánh mắt vừa chạm vào nhau, nàng liền vội vàng tránh đi, rồi cũng thấy hơi mất tự nhiên.

Sau buổi đêm hôm đó, mỗi khi nhìn thấy Diệp Mặc là nàng lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, còn hơi xấu hổ, cho nên nàng luôn cố gắng tránh ở riêng với Diệp Mặc.

Nàng thu hồi ánh mắt, đang định tiếp tục thái thịt, bỗng nhiên ánh mắt nàng đọng lại, phun ra một vệt ánh sáng sáng rực, nàng liền đặt dao xuống, rồi bước nhanh về phía này.

Diệp Mặc khẽ giật mình, “Sao. . .sao thế?”

Dương Mạn Ny đi đến gần, còn mang theo một làn gió thơm thấm lòng người, gương mặt xinh đẹp và thành thục kia đã dí lại gần trong gang tấc.

Diệp Mặc lùi lại một bước theo bản năng.

Nhưng nàng lại tiến lên một bước, giơ tay phải lên, chộp lấy lỗ tai của hắn, rồi nhẹ nhàng bóp một cái.

Nàng cúi đầu nhìn kỹ ngón tay mình, trên đó đã nhiễm một vệt đỏ, nàng liền ngẩng đầu lên, nghiêm nghị chất vấn: “Đây là cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment