Người ngọc ngây người, đôi môi đỏ nở nang khiêu gợi đã há hốc ra.
Xuân ý dạt dào trên gương mặt vũ mị kia đã không còn chút nào, thay vào đó chỉ có hoảng hốt và khó tin.
Sao. . .sao anh ta phát hiện ra được?
Vị trí đó hết sức bí mật, mà camera nàng dùng cũng là một loại hết sức tiên tiến, nếu như không dùng máy móc chuyên nghiệp để kiểm tra cẩn thận thì căn bản không thể nào phát hiện ra.
Mà anh ta căn bản chưa tiến lại gần chỗ đó, vậy thì sao anh ta có thể phát hiện?
Còn cả chai nước kia nữa, anh ta nói đùa hay là phát hiện ra rồi?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Tên này, rốt cuộc là làm thế nào?
Lại định nhìn qua, vừa chạm vào đôi mắt sắc bén kia thì tâm thần nàng không khỏi chấn động kịch liệt, còn sinh ra mấy phần hoảng sợ.
Rõ ràng tên này đã nhìn thấu tất cả, nhưng lại cố tình trêu đùa nàng!
Nếu như là lúc trước, thì chắc chắn nàng sẽ không có suy nghĩ này, bởi vì trong mắt nàng, tên này chỉ là một công tử nhà giàu bình thường thôi, không thể nào thông minh như thế được, nhưng bây giờ nàng biết, tên này còn là một thiên tài có IQ cực cao. . .
Nàng nhận ra vẻ trêu tức và nghiền ngẫm trong mắt đối phương, thì lại càng chắc chắn ý nghĩ này.
Một lát sau, cơn kinh hãi qua đi, nàng lại bóp chặt đôi tay trắng như phấn của mình, khuôn mặt lại hơi đỏ lên vì xấu hổ không thôi.
Tên khốn này, rõ ràng đã biết rồi, vậy mà còn đến đây, trêu chọc nàng như vậy rất vui à?
Nàng xoa xoa cái mông, rồi dùng đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt với Diệp Mặc.
Anh ta nhất định đang nghĩ rằng, dáng vẻ vừa xong của mình quá buồn cười!
Thật sự là một tên khốn!
Nàng cắn răng, oán hận vài câu, lại khẽ hít một hơi, lúc này mới trấn định lại, rồi cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, “Diệp tiên sinh, tôi không biết anh đang nói gì? Anh . . . hiểu lầm gì sao! Tôi làm như vậy. . . chỉ bởi vì. . . tôi không có nhiều tiền như vậy để bồi thường anh, với lại, tôi cũng vô cùng yêu thích và sùng bái Diệp tiên sinh anh!”
“Vậy sao?” Diệp Mặc vẫn cười nghiền ngẫm.
“Đương nhiên!”
Nàng trợn tròn mắt, làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, ngây thơ vô (số) tội.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì lại cười.
Cô gái này, không đi đóng phim thì thật phí.
Hắn đứng dậy, tiến lên vài bước, nheo mắt nhìn nàng rồi thản nhiên nói: “Cô trở về nói với Takeda, bảo ông ta đừng phí sức nữa, tôi sẽ không hợp tác với bọn họ đâu, cũng sẽ không hợp tác với các công ty khác đâu!”
“Ta. . .takeda cái gì cơ?”
Miki Ito lầm bầm, trong mắt lại lóe lên một tia bối rối, cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Mặc.
“Không phải ông ta mời cô đến đây sao? Số tiền đó, cô để ông ta trả cho cô là được, nhớ là đừng trốn nợ đấy, trả sớm một chút nhé! Tôi còn có việc, đi trước đây!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi cất bước đi qua Miki Ito, trực tiếp đi ra cửa.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Miki Ito quay người, bước nhanh về phía đầu giường, loay hoay cái đồng hồ báo thức ở trên đó, mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Sao anh ta lại phát hiện ra nhỉ?”
Sau khi tên kia vào phòng thì chưa đến gần giường, cho nên không có khả năng phát hiện bằng mắt thường!
Còn cả loại thuốc kia nữa, rõ ràng không mầu không mùi không vị, căn bản là không thể nào phát hiện ra!
Nàng quay về bên ghế sô pha, cầm chai nước còn một phần ba lên xem, dùng sức lắc lắc vào cái, rồi lại càng nghi ngờ hơn.
“Rõ ràng anh ta uống rồi! Vậy tại sao lại không có tác dụng gì?”
Tên kia đã uống hai phần ba chai nước, coi như là một con trâu mà uống nhiều như vậy thì cũng sẽ phát tác, nhưng mà từ đầu đến cuối, tên kia lại không có chút khác thường nào, quả thực là quá kỳ quái.
Haiz!
Nửa ngày sau, nàng lắc đầu thở dài một hơi, làm thế nào nàng cũng không hiểu được.
Tiếp đó, lại chán nản ngồi xuống rồi lấy hai tay che mặt.
Nàng lại thất bại!
Tên khốn này cũng quá khôn khóe rồi! Còn nữa, chẳng lẽ bản thân mình không có mị lực sao? Một mỹ nữ gợi cảm nóng bỏng, sexy bốc lửa như mình chủ động đưa lên tận mồm, chỉ cần là đàn ông thì sẽ húp ngay chứ!
Tại sao anh ta vẫn nhẫn tâm từ chối?
“Anh ta nhất định là thái giám! Vô năng! Không dùng được, hết thuốc chữa!” Nàng nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ nói: “Còn dám cười nhạo mình nữa! Quả thực là một tên khốn khiếp!”
Nàng mắng một trận để phát tiết, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, không còn buồn rầu như trước nữa.
Nàng nắm bàn tay ngọc, hừ nói: “Anh chờ đấy!”
Nàng cũng không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc, độ khó khi chinh phục càng cao, thì nàng càng có hứng thú.
“Mình đã phải hy sinh lớn như vậy, thế mà anh ta còn không muốn, đúng là không có ánh mắt!”
Nàng cúi đầu nhìn một chút, lại nghiến răng nghiến lợi, đáy lòng cảm thấy rất không cam lòng, cùng với tủi thân.
Tên khốn kia nhất định sẽ nghĩ rằng nàng là một người phụ nữ dễ dãi, cho nên mới chẳng thèm ngó tới nàng, nàng rõ ràng không phải vậy mà. . .