Miki Ito lại cởi nốt chiếc áo khoác ngoài của mình ra.
Chiếc áo sơ mi bên trong hơi mỏng, cộng thêm việc bị kéo căng ra, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng một màu đỏ thắm tươi đẹp ở bên trong, ngay cả kiểu dáng cũng có thể thấy rõ.
Nàng ngồi thẳng người, ưỡn ngực cong mông, khiến cho đường cong của mình trông càng kinh người hơn, sau đó, lại vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của mình, động tác này, tràn đầy vẻ dụ hoặc và khiêu gợi.
“Nóng á?” Diệp Mặc hơi nhíu mày.
Miki Ito hỏi ngược lại: “Anh không thấy nóng sao?”
“Không nóng!” Diệp Mặc lắc đầu.
Miki Ito sửng sốt một chút, động tác cũng cứng lại, nàng liền cúi đầu xuống nhìn xem, hàng mày hơi vặn lại.
Chẳng lẽ tên khốn này thật sự là thái giám?
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng mà còn không có chút phản ứng nào, còn cả thuốc nữa, tại sao lại không có tác dụng?
Nàng nhìn thoáng qua chai nước đã chỉ còn một phần ba kia, âm thầm hừ nói: “Có thể là do vấn đề về thể chất! Thế chất đàn ông và phụ nữ không giống nhau, cho nên cần thêm một chút thời gian, hừ! Anh cứ uống đi! Đợi lát nữa xem anh có còn nhịn được không!”
Nàng kéo cổ áo sơ mi ra một chút nữa, rồi dùng tay quạt quạt, cười nói: “Hiện giờ đỡ hơn nhiều rồi!”
Nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng thì đã đỏ hơn, hơi thở cũng gấp rút hơn, thân thể còn nhẹ nhàng vặn véo, giống như chiếc ghế sô pha dưới mông nàng rất nóng vậy.
Diệp Mặc cười nói: “Miki tiểu thư, cô nói muốn phỏng vấn tôi đúng không! Hay là, bắt đầu đi!”
“A! Điều này. . .” Miki Ito lại sững sờ, khóe mắt cũng hơi co quắp một chút.
Phỏng vấn?
Phỏng vấn cái đầu anh ấy!
Tôi đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà anh vẫn còn muốn phỏng vấn, anh có bị não không! Với lại, tôi đã như vậy rồi, còn phỏng vấn kiểu gì!
Nàng khẽ cắn răng, trong lòng thầm mắng xối xả.
Tên này, không phải đầu gỗ đấy chứ! Đã có rõ ràng như vậy rồi, mà anh ta vẫn chỉ ngồi thờ ơ tại chỗ, không chủ động một chút nào! Hoặc là anh ta đang giả vờ thanh cao!
“Được! Bây giờ. . . chúng ta liền bắt đầu phỏng vấn. . .”
Nàng bỗng nhiên mỉm cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, bước mấy bước đến trước mặt Diệp Mặc, tay ngọc vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má kia, sau đó, ngón tay lại nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Mặc lên.
“Anh đoán. . .tôi sẽ phỏng vấn anh thế nào?”
Nàng ngửa mặt lên, từ trên cao nhìn xuống, rất giống với một ngự tỷ bá đạo.
Nàng cảm thấy, mình phải chủ động thôi, không thể đợi thêm nữa.
Nàng cúi người, áp vào sát bên tai Diệp Mặc, dùng giọng điệu mềm mại đáng yêu mà nỉ non: ‘Mặc kệ là tư thế gì, đều được nha!”
Trong khi nói chuyện, mấy ngón tay ngọc của nàng vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve và trêu ghẹo trên gương mặt kia.
“Thật sao?”
“Đương nhiên!”
Nàng cười vũ mị một cái, rồi nghiêng người, muốn ngồi lên đùi Diệp Mặc, rồi lại tiếp tục trêu ghẹo, quyến rũ anh ta, nhưng, nàng vừa mới ngồi xuống, thì bóng người kia đã đứng bật dậy, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, nên đã ngã ngồi xuống đất.
Bịch một tiếng.
Bờ mông to lớn và săn chắc kia đã nện xuống đất.
Nàng sửng sốt tại chỗ, ngây người mất mấy giây đồng hồ, một giây sau, cảm giác đau đớn truyền đến thì nàng mới tính táo lại, vội vàng kêu lên một tiếng, gương mặt xinh đẹp lãnh diễm của nàng đã sụp đổ hoàn toàn, suýt nữa còn rơi nước mắt.
Tên khốn khiếp này làm gì thế!
Đang yên đang lành tự nhiên đứng lên làm gì!
Diệp Mặc ra vẻ kinh ngạc nói: “Miki tiểu thư, sao cô lại ngã rồi? Có đau không?”
“Ai ui! Đau! Rất đau nha!” Miki Ito cô gắng chống người đứng lên, dùng tay xoa xoa bờ mông, nói với vẻ tủi thân, “Hay là anh xoa giúp tôi với!”
Nàng còn cố tình lộ ra vẻ điểm đạm đáng yêu.
Nàng cảm thấy, tên này nhất định sẽ mắc câu, không có bất cứ người đàn ông nào có thể đỡ được dáng vẻ này của nàng, hơn nữa, trong người tên này còn có thuốc, chỉ cần anh ta xoa mông giúp mình, chẳng phải là. . .
Nàng nghĩ đến đây, thì tâm thần không khỏi rung động, còn âm thầm đắc ý.
“Miki tiểu thư, cái này không thích hợp lắm!” Diệp Mặc cười lắc đầu, từ chối.
Miki Ito nghe thấy thế thì khẽ giật mình, nàng cảm thấy hết sức khó tin.
Tên này, lại từ chối dứt khoát như vậy sao?
Đến cùng thì anh ta có phải là đàn ông không?
Diệp Mặc cười nói: “Miki tiểu thư, tôi và cô cũng chưa thân thiết lắm, nên không cần thân mật như vậy đâu, chẳng may mà bị chụp lén, vậy thì trong sạch của tôi phải làm sao!”
Miki Ito giật mình, tâm thần không khỏi thấy bối rối.
“Chụp. . .chụp trộm cái gì? Diệp tiên sinh, anh đang nói gì thế?”
Sao tên này biết mình đang quay trộm nhỉ? Đừng bảo là lại nói đùa nhé?
Thế nhưng mà, nào có người nào nói đùa như vậy chứ!
Diệp Mặc lại ngồi xuống lần nữa, hắn sửa sang lại quần áo, rồi liếc mắt nhìn về một vị trí nơi đầu giường, sau khi thu hồi ánh mắt thì nhìn về phía Miki Ito, nói với ý vị sâu xa: “Cô biết tôi đang nói gì mà!”
Trên mặt Diệp Mặc còn lộ ra vài phần đăm chiêu.
Hắn cũng đang muốn xem, cô gái này còn có thể chém gió, nói láo thế nào, tiếp tục diễn ra sao!