“Tôi mở cho anh nhé!”
Nàng khom người, dùng tư thế hết sức khiêu gợi để lấy chai nước ra, rồi lại mở nắp luôn.
Sau đó, chậm rãi đi qua, rồi đưa chai nước cho Diệp Mặc.
“Cảm ơn!”
Diệp Mặc mỉm cười, nhận chai nước, đang định đưa lên miệng uống vài hớp.
“Diệp tiên sinh quá khách khí rồi, việc này có gì mà phải cảm ơn chứ!”
Miki Ito hé miệng cười một tiếng, đôi mắt đẹp của nàng lại nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong mắt còn có mấy phần mừng rỡ.
Ban nãy, nàng càng nghĩ thì càng không nắm chắc, sợ chẳng may tên này thật sự không mắc câu, hoặc là tên này yếu sinh lý chẳng hạn! Đây chẳng phải là thật bại trong gang tấc sao!
Cho nên, nàng đã dứt khoát bỏ thuốc.
Anh ta uống thuốc xong, vậy thì không còn sơ hở nào nữa, cũng có thể khiến cho anh ta mạnh mẽ hơn, cuồng dã một hơn chút.
Nhưng đúng lúc này, động tác của tên này lại dừng lại, dùng ánh mắt sáng rực nhìn về phía nàng.
“Miki tiểu thư, cô sẽ không bỏ thuốc vào đây chứ?”
Một câu nói này đã khiến cho tâm thần của nàng run lên, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.
Tên này, làm sao lại biết nàng bỏ thuốc rồi?
Rõ ràng thuốc này không màu không mùi không vị cơ mà!
“Ha ha ha! Làm sao có thể chứ!” Nàng chỉ cứng lại trong chớp mắt, rồi nở nụ cười, “Diệp tiên sinh, anh thật là hài hước! Tôi bỏ thuốc anh làm gì, nếu như anh không tin, thì tôi uống trước một ngụm nhé!”
Nàng nói xong thì liền nhận chai nước, rồi uống một hớp.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi đùa thôi, Miki tiểu thư, cô cuống cuồng như vậy làm gì! Cô chẳng có chút tế bào hài hước nào cả!”
Phốc!
Nghe thấy lời này, Miki Ito suýt nữa thì phun ngụm nước ra ngoài.
Tên khốn khiếp này!
Nàng liền xiết chặt nắm đấm, mặt đỏ lên, rất muốn mở miệng mắng vài câu.
Anh đùa?
Vậy sao anh không nói sớm một chút, mà để tôi uống nước có thuốc rồi!
Anh có bệnh à! Đùa như vậy để làm gfi!
Vất vả lắm nàng mới nhịn xuống được, trên mặt cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, “Tôi biết ngay mà, nhất định là Diệp tiên sinh đùa giỡn thôi, anh thật là có khiếu hài hước! Nước này. . .”
Diệp Mặc cười nói: “Chai này cô uống rồi! Đổi chai khác đi!”
“Ừ! Được rồi!”
Miki Ito quay người, mũi ngọc tinh xảo khẽ nhíu rồi hừ một cái, trong lòng nàng lại rất đắc ý, may mà nàng đã tính kỹ, cho nên đã bỏ thuốc vào tất cả mấy chai nước này.
Nàng lấy thêm một chai nước rồi đưa qua, nhìn thây tên kia uống vào thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Miki Ito ngồi xuống, thở dài một hơi.
Phù!
Tuy rằng có chút xíu bất ngờ, nhưng không sao cả, một ngụm nước có thuốc này coi như là trợ hứng đi, giờ hai người đều đã uống thuốc, vậy thì chờ lát nữa thì sẽ là chuyện nước chảy thành sông thôi.
Trong nội tâm nàng còn có một chút chờ mong.
Tuy rằng không biết thể lực của tên này thế nào, nhưng mà, dáng dấp quá đẹp trai, mà nhìn dáng người cũng có vẻ khá tốt, có lẽ lát nữa cũng là một thể nghiệm không tệ.
Ai nha! Vẫn thấy hơi thẹn thùng nha!
Nàng khép cặp đùi đẹp ở mình lại, tay hai đặt lên đầu gối, trên mặt từ từ nối lên hai áng mây đỏ, kiều diễm và ướt át.
Trong đầu nàng đã ảo tưởng về chuyện này rất nhiều lần, nhưng mà thật sự tiến đến một bước này, thì nàng vẫn còn thấy hơi khẩn trương, cũng không biết có phải do hiệu quả của thuốc hay không, mà nàng cảm thấy trái tim mình đang đập rất nhanh.
Nàng đưa tay, đặt lên trước ngực.
Dù ngăn cách một tầng mềm mại kinh người, thì nàng vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình đang từ từ gia tốc.
Lại sờ lên mặt mình, thì nàng hơi giật mình.
Hơi nóng rồi nè!
Khuôn mặt của nàng đang cực kỳ nóng.
Sau đó, đến cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
Nàng khép hai chân thật chặt, thân thể bỗng nhiên hơi nhúc nhích, để đè nén tiếng hít thở của mình.
“Chắc là thuốc có tác dụng rồi!”
Nàng hít một hơi thật sâu, lại nhấc mắt lên nhìn sang bên kia.
Nàng chỉ uống một ngum mà đã có hiệu quả như vậy, còn tên này thì uống gần nửa chai, vậy thì chắc chắn hiệu quả sẽ rất mạnh, chỉ cần chờ một lát là anh ta sẽ không chịu nổi thôi!
Song, đập vào mắt nàng lại là một gương mặt bình thản và lạnh nhạt, trong đôi mắt thâm thúy như mực kia không có chút dị dạng nào, cũng không nhìn thấy một chút dục vọng nào, anh ta chỉ bình tĩnh và thong dong ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng lại cầm chai nước lên uống một ngụm.
Đôi môi đỏ của nàng há ra, nàng đã sợ ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin.
Điều này, làm sao có thể chứ!
Rõ ràng nàng đã bỏ thuốc, mà anh ta đã uống hơn nửa chai rồi, làm sao lại không có chút tác dụng nào?
Diệp Mặc còn mỉm cười, lên tiếng hỏi: “Miki tiểu thư, cô sao thế? Sắc mặt của cô không tốt lắm đâu!”
“Không có. . . không có gì, chỉ là. . .hơi nóng thôi!” Miki Ito cười xấu hổ một tiếng, sau đó lại nâng tay ngọc lên, mở một cúc áo ở cổ ra, sau đó, lại mở thêm một cúc áo nữa.
Chiếc áo sơ mi vốn đang căng cứng, lập tức bị căng ra, để lộ ra một mảnh trắng nõn và cả cái khe sâu không thấy đáy kia.