Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1147 - Chương 1147: Miki Ito: Anh Đến Rồi!

Chương 1147: Miki Ito: Anh đến rồi! Chương 1147: Miki Ito: Anh đến rồi!

Người ngọc nghiêng người, cơ thể uyển chuyển nóng bỏng dính chặt.

Giọng nói mềm mại đáng yêu, cộng thêm hơi thở ấm áp ngay bên tai, bàn tay thon dài trắng nõn kia nhẹ nhàng đưa qua, nắm lấy tay của Diệp Mặc, rồi bóp nhẹ vài cái.

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, năm ngón tay trắng nhạt nhẹ nhàng vuốt ve, tràn đầy ý vị trêu ghẹo.

Đôi mắt đẹp của nàng hơi nheo lại, lộ ra vài phần vui vẻ.

Đôi tay này của anh ta, cũng rất đẹp nha!

Đôi bàn tay này còn trắng nõn hơn tay của một cô gái như nàng, năm ngón tay cũng thon dài hơn, nếu như đôi tay này mà linh hoạt, khéo léo nữa, vậy thì tư vị phải tiêu hồn cỡ nào chứ?

Nàng khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt đẹp hơi nheo lại kia đã thấm ra một vết ánh nắng, hết sức câu hồn.

Nàng dùng ngón tay vẽ nhẹ lên bàn tay kia vài chữ số, đó là số phòng của nàng.

Sau đó, lại nghiêng người, môi đỏ dán vào vành tay của Diệp Mặc, nhẹ nhàng liếm một cái.

“Nhớ kỹ chưa?” Miki Ito nhỏ giọng nỉ non, rồi lại lùi về sau một bước, dùng cặp mắt vũ mị kia liếc nhìn một cái, sau đó mới cười quay người rời đi.

Nhìn từ phía sau, những đường cong của nàng càng thêm gợi cảm và bốc lửa.

Một bộ quần áo văn phòng buộc quanh cơ thể uyển chuyển bay bổng của nàng, nhất là đường cong từ eo xuống mông lại có một tỷ lệ rất kinh người, chiếc váy zip ngang hông bị kéo căng ra thành một hình tròn trịa.

Dưới làn váy là một đôi chân thon dài thẳng tắp, được bao bọc bởi một đôi tất đen, đôi giày cao gót ở bên dưới khiến cho đôi chân của nàng lại thon dài hơn mấy phần, ngay cả bờ mông kia cũng càng vểnh cao hơn, sung mãn hơn.

Dáng đi của nàng rất ưu nhã, lại xinh đẹp giống như người mẫu, mang lại cho người ta một loại cảm giác cực kỳ mê người.

Diệp Mặc đánh giá vài lần, rồi hơi nhướn mày.

Cô gái này thật biết diễn, mà lại còn là một vưu vật nhân gian, nếu như là người khác, có lẽ đã bị câu hồn đoạt phách từ lâu rồi.

“Chậc!”

Hắn đưa tay sờ lên lỗ tai của mình một chút, có cảm giác trơn trơn, hình như đã dính một chút son môi.

Diệp Mặc vội vàng lấy khăn giấy ra lau qua một chút.

Lại nhìn hai bên một chút, thấy có không ít người đang nhìn mình hiển nhiên là cũng chú ý đến tình cảnh vừa rồi, nhưng bọn họ chỉ mỉm cười, chứ không để trong lòng, một người trẻ tuổi nhiều tiền, lại vừa đẹp trai vừa có tài hoa, tất nhiên sẽ rất được các cô gái hoan nghênh, cho nên có số đào hoa cũng là bình thường.

Không giống như bọn họ, người đã nhiều tuổi, dính vào đào hoa là danh dự sẽ mất sạch.

“Diệp tiên sinh!”

Lần lượt có người tiến lên bắt chuyện, Diệp Mặc khách sáo ứng phó vài câu.

“Ha ha!”

Bốn phía lại vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, từng gương mặt đều tràn đầy nụ cười nhiệt tình và vui sướng.

Duy chỉ có một khuôn mặt ở cách đó không xa là rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là vô cùng khó coi, đó chính là Lâm Trí Viễn.

Ban nãy, ông ta đã tìm chủ tịch Tôn của Hằng Thụy để nói chuyện.

Kết quả thì giống như trong dự đoán của ông ta, chủ tịch Tôn đã trực tiếp từ chối, còn nói Hằng Thụy không chào đón ông ta, để ông ta đi tìm nơi ngon hơn, chắc chắn là do tên nhãi này đã nói xấu ông ta, cho nên chủ tịch Tôn mới thay đổi ý định.

“Thằng chó này!” Ông ta cắn răng, mắng nhỏ một câu, sắc mặt đã tái nhợt vì tức giận.

“Tao không thoải mái, thì mày cũng đừng hòng sống khá hơn!”

Ông ta ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, trên mặt đã lộ ra vài phần châm chọc.

Ông ta cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, chỉ là một tên nhãi ranh thì nào chống đỡ được mỹ nhân kế như thế chứ, chẳng mấy chốc sẽ rơi vào cạm bẫy của chế dược Takeda mà thôi, đến khi đó, xem tên nhãi này sẽ ra sao!

“Hừ!”

Ông ta cười mỉa một tiếng, đặt chén rượu lên bàn, rồi quay người bước đi với vẻ mặt âm trầm.

Một lát sau, Diệp Mặc lấy cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.

“Xin lỗi không tiếp được!”

Hắn đi vào thang máy, lên tầng cao nhất, rồi gõ của một gian phòng.

Cạch cạch!

Cánh cửa mở ra, một gương mặt xinh đẹp lãnh diễm xuất hiện.

“Anh đến rồi, vào đi!” Nàng vẫy tay, mời Diệp Mặc đi vào.

Cạch!

Nàng đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, mắt thì nhìn người thanh niên trước mặt, bờ môi đỏ nở nang hơi nhếch lên, trong lòng âm thầm đắc ý, đây không phải xong rồi sao! Đàn ông, cũng chỉ thế mà thôi, nàng chỉ cần thi triển mị lực của mình, là mọi việc đều trở nên đơn giản!

Sau đó, trên gương mặt trắng nõn của nàng lại bỗng nhiên nổi lên hai vệt đỏ ửng.

Chung quy, nàng vẫn thấy khẩn trương và thẹn thùng!

Diệp Mặc đi vào, nhìn bốn phía một chút, rồi hỏi: “Chỉ có một mình cô thật à?”

Miki Ito cười nói: ‘Đương nhiên, đã nói là một đối một rồi còn gì!”

“Diệp tiên sinh, anh ngồi đi!” Nàng đi qua, mời Diệp Mặc ngồi xuống ghế sô pha, “Anh uống nước, hay là uống trà?”

Diệp Mặc nói: “Nước là được rồi!”

“A! Vậy được!” Nàng đi qua tủ rượu ở một bên, khom người xuống.

Cái khom người này, khiến cho bờ mông to lớn của nàng lập tức nổi bật hơn, chiếc váy zip ngang hông kia sắp thì rách ra luôn, hình dáng tròn trịa như trái mật đào kia, cộng thêm đôi chân thon dài với cặp tất đen khiến cho người ta mơ màng.

Bình Luận (0)
Comment