Sau khi cúp máy, Takeda Yuuji ngồi tại chỗ nhíu mày trầm ngâm.
Nửa ngày sau, ông ta thở dài một hơi, lộ ra vài phần thổn thức và cảm khái.
Tên nhãi kia thật sự quá trẻ tuổi, lại còn có vẻ ngoài quá đẹp trai, cho nên mọi người chỉ chú ý vẻ bề ngoài, từ đó mà quên đi nội tại của tên đó, với lại, mọi người sẽ chỉ có ấn tượng đầu tiên là một công tử nhà giàu, chứ không ai cảm thấy tên đó có nội tại gì đáng nói.
Không ai có thể ngờ được, tên đó lại chính là một thiên tài không gì sánh bằng!
Khách sạn Quốc Mậu.
Trên hành lang, Miki Ito vừa cúp máy, liền quay người nhìn vừa trong hội trường, hé miệng cười nói: “Đương nhiên là phải bắt được anh ta rồi!”
Hôm nay, tên quỷ hẹp hòi này sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng!
Nàng sửa sang lại quần áo, thuận tiện sửa lại mái tóc của mình, sau đó lại đẩy chiếc kính mắt lên một chút, ưỡn bộ ngực kinh người lên, trên mặt tràn ra một nụ cười rực rỡ, lúc này mới cất bước đi vào.
Vừa vào cửa, chỉ thấy tiếng ồn ào huyên náo ở khắp nơi, góc nào cũng có tốp năm tốp ba người đang vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Mà trong đó, có một nơi là tụ tập nhiều người nhất.
Rất nhiều người đều đang tụ tập ở đó, mặt mũi họ tràn đầy sốt ruột và lấy lòng, còn tranh nhau chen qua đó để bắt chuyện, gặp mặt người thanh niên kia, tốt nhất là có thể nói thêm vài câu, để lại ấn tượng tốt.
Người thanh niên này không chủ là ông chủ của sinh vật Thần Châu nổi tiếng, xí nghiệp dược lớn nhất cả nước tương lai, anh ta không chỉ có tiền, mà còn là một thiên tài được các Viện Sĩ thưởng thức, thành tựu tương lai là không thể nào tưởng tượng nổi.
Loại nhân vật như vậy, bọn họ sao có thể không xông lên kết bạn làm quen cho được!
Miki Ito cầm ly rượu đứng ở một bên, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn qua đám người, tập trung vào bóng người đang được chúng tinh củng nguyệt kia.
Nàng nhìn đến mức có chút xuất thần.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào vừa có dung mạo, vừa có tài hoa, mà lại có khí chất như vậy.
Nàng khẽ cắn môi đỏ, nỉ non một mình: “Đúng thật là. . .quá mê người mà!”
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, hình như bản thân hình đã hơi động lòng, trái tim đang nhảy loạn như hươu này, giống như là loại cảm giác thiếu nữ đang hoài xuân vậy.
Nhưng rất nhanh, nàng lắc lắc đầu để mình thanh tỉnh lại.
Tên quỷ hẹp hòi này rất có mị lực, song, mục tiêu của nàng chỉ có một mà thôi, nàng chỉ vì tiền mà thôi, tình cảm gì gì đó, chỉ là dư thừa mà thôi.
Có tình cảm, sẽ chỉ làm cho nàng trở nên mềm yếu và bất hạnh mà thôi!
“Lát nữa. . . dạy dỗ anh ta kiểu gì đây!”
Nàng nhấp một ngụm rượu, rồi bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng thủ đoạn gì, tư thế gì, để cho tên quỷ hẹp hòi này mê muội, thần hồn điên đảo, không thể rời bỏ mình.
“Ai nha! Xấu hổ quá nha!”
Nàng nghĩ đi nghĩ lại thì không khỏi đỏ mặt, trong mắt cũng nổi lên một vệt sóng nước óng ánh, ướt át.
Thật sự đến một bước này, thì nàng vẫn rất hơi khẩn trương, và thẹn thùng, dù sao kinh nghiệm thực chiến của nàng cũng chẳng có mấy, chỉ là rất nhiều năm về trước rồi, hiện giờ mới nghĩ một chút thôi thì nàng cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, thân thể cũng tê dại đi rồi.
Đợi đám người tản đi một chút, nàng mới cầm ly rượu chậm rãi đi qua.
“Diệp tiên sinh!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, thản nhiên nói: “Miki tiểu thư, cô vẫn còn ở đây à?”
“Tất nhiên tôi phải ở đây rồi, dù sao vẫn chưa kết thúc mà, đúng không!” Miki Ito cười xinh đẹp nói: “Diệp tiên sinh, tôi thật sự không ngờ anh lại lợi hại như vậy, tuổi còn trẻ mà đã học thức như vậy rồi, đến cả hai vị Viện Sĩ kia cũng khen anh là tuyệt thế thiên tài nha!”
Diệp Mặc nhấp một ngụm rượu, khách sáo mà nói: “Cũng bình thường!”
“Điều quan trọng nhất, là Diệp tiên sinh vẫn còn trẻ tuổi như vậy, lại còn nhiều tiền như vậy nữa, thật sự là quá hoàn mỹ!” Miki Ito lại nịnh nọt, “Không biết Diệp tiên sinh anh có thể thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của tôi không?”
Diệp Mặc nhíu mày, cười nói: “Ồ? Yêu cầu gì vậy?”
Miki Ito cười nói: “Là như vậy, không biết tôi có thể phỏng vấn anh một lát không?”
“Phỏng vấn?”
“Đúng thế! Phỏng vấn riêng, nơi này quá nhiều người, quá ồn ào, chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh để phỏng vấn đi, anh thấy thế nào!” Miki Ito nói xong còn nháy nháy mắt, lộ ra vài phần trêu ghẹo.
“Một đối một à!” Diệp Mặc lộ ra mấy phần cổ quái.
“Đúng thế! Như vậy chúng ta mới có thể tập trung phỏng vấn!”
“Cũng được! Đi đâu?”
“Tôi đã. . . đặt một phòng rồi, đây là số phòng, tôi lát trước, anh chờ một lát rồi lên nhé!”
Miki Ito nghiêng người dựa sát vào người Diệp Mặc, cơ thể nóng bỏng kia dường như đã hoàn toàn dính vào người Diệp Mặc rồi, dù cách một tầng quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và loại co giãn kinh người kia.
Hai bờ môi đỏ nhẹ nhàng áp lại gần bên tay Diệp Mặc, hơi thở nóng bỏng còn mang theo một mùi hương say lòng người, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Diệp Mặc khẽ giật mình, hắn cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa một chút, tâm thần cũng hơi lay động.