Đinh!
Thang máy đi lên một tầng nữa, cửa mở ra.
Mấy người trong thang máy đều không nhúc nhích, mà đều quay sang liếc nhìn bóng người ở giữa kia.
Lý Nghệ Phỉ nhất thời ngửa mặt lên, mím môi cười một tiếng, rồi sải bước đi ra ngoài.
Cô rất hưởng thụ những ánh mắt của những người này, những tia kính sợ ở trong ánh mắt đó khiến cho cô cảm thấy như bản thân mình cũng là người có thân phận và địa vị.
Trước kia, những người này đều nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ và chỉ chỏ, nhưng bây giờ, những người này đã tin chuyện đó, nên sẽ khách khí với cô hơn một chút.
Mười giờ, Diệp Mặc mới rời khỏi phòng làm việc Minh Ngọc, hắn đi lên tầng cao nhất, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Người ngọc ngồi sau bàn làm việc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hô một tiếng: Vào đi!”, rồi tiếp tục cắm đầu làm việc.
Nghe tiếng bước chân đi vào thì nàng mới ngước mắt lên xem, rồi lập tức hơi ngẩn người ra.
Nàng nhìn thấy người thanh niên đi đến thì nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng.
Đôi mắt đẹp tươi sáng của nàng lóe lên một tia buồn bực.
Cậu em trai này thật là!
Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau.
Lại nghĩ đến chuyện Tiểu Hồng vừa báo cho nàng, thì trong bụng nàng cũng có chút buồn bực, chỉ hận không thể mở miệng mắng cậu em trai này vài câu.
Diệp Mặc phát giác được sự khác thường của nàng, kinh ngạc nói: “Có chuyện gì à?”
Quan Tuyết vênh mặt lên, hừ nhẹ nói: “Không có gì cả!”
Nàng vứt chiếc bút trong tay qua một bên, ngả người về phía sau, vắt cặp đùi đẹp nở nang của mình lên.
Diệp Mặc nhất thời khẽ giật mình.
Loại sinh vật như phụ nữ mà nói không có gì, vậy thì chắc chắn là có gì đó, tất cả phụ nữ ở trên thế giới này đều nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra chuyện gì, đưa tay chỉ xuống dưới, rồi hỏi: “Là vì. . . cô ấy sao?”
Quan Tuyết nhếch miệng, “Không phải! Anh và cô ta có chuyện gì thì cũng có liên quan gì với tôi đâu, anh và cô ta liếc mắt đưa tình trong thang máy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả! Cô ta chính là mối tình đầu của anh nha, cho nên tôi nào quản được, cũng không dám quản nha!”
“Liếc mắt đưa tình cái gì chứ?” Diệp Mặc bật cười, đi qua ngồi xuống trước mặt nàng, “Cô nghe ai nói thế?”
“Tiểu Hồng chứ ai!” Quan Tuyết khẽ cắn môi đỏ, “Sao thế, Tiểu Hồng nói sai cho anh à?”
Quan Tuyết bất đắc dĩ, nói: “Tiểu Hồng mà cô cũng tin à! Tôi chỉ trùng hợp gặp Lý Nghệ Phỉ ở dưới, cho nên đi lên cùng nhau, trò chuyện vài câu mà thôi!”
Cái miệng rộng của Tiểu Hồng mà cũng có thể tin à!
“Chỉ như vậy?”
Sắc mặt Quan Tuyết hòa hoãn hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng rất không thích người phụ nữ kia, vừa nhìn đã biết là có mục đích, không có ý tốt rồi, cũng chỉ vì người phụ nữ này mà thời gian gần đây nàng đã phải bỏ rất nhiều tâm tư để ăn diện, chỉ vì không muốn thua người phụ nữ này.
Sáng nay, khi nàng nghe thấy Tiểu Hồng nói đến chuyện này thì lập tức giận dữ, rất không thoải mái.
Diệp Mặc cười khẽ: “Đương nhiên!”
“Được rồi! Tôi tin anh lần này!” Quan Tuyết bĩu môi, cười xinh đẹp một tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mà cũng đúng!
Người phụ nữ kia còn không có dáng người đẹp bằng mình! Cho nên chưa chắc cậu em trai này đã có thể nhìn trúng cô ta!
Sau đó, nàng lại ý thức được cái gì, gương mặt liền đỏ lên.
Ai nha!
Mình không nên biểu hiện rõ ràng như vậy mới đúng, như thế sẽ khiến cho cậu em trai này hiểu lầm là mình đang ghen nha!
“Tôi. . .tôi chỉ không thích người phụ nữ kia thôi, chứ không có ý gì khác đâu!” Nàng ấp úng nói: “Anh. . . anh đừng hiểu lầm nhé!”
“Tôi hiểu lầm cái gì?”
“Không có. . .không có gì, đây là báo cáo mà anh muốn, anh xem đi! Dạo này, công việc kinh doanh khá tốt, tốt hơn dự tính nhiều!” Nàng đỏ mặt lên, bối rối lấy một xấp tư liệu ở bên cạnh, rồi đưa qua.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Quan Tuyết một lúc lâu, tiếp đó lại mỉm cười, không nói gì nữa, chỉ nhận xấp tư liệu.
Ánh mắt của nàng hơi né tránh ra, hai tay đặt ở trên váy, ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoắn lại, biểu hiện ra nội tâm co quắp và khẩn trương của nàng.
Nếu cậu em trai này thật sự nhìn ra tâm tư của mình, thì có thể sẽ chê cười mình hay không, chê cười mình lớn hơn anh ta nhiều tuổi như vậy mà còn dám có tâm tư như thế?
Chắc là không đâu nhỉ!
Cậu em trai này rất tốt, tuy bình thường có hơi bá đạo, nhưng cũng rất ôn nhu dịu dàng, hiền lành, tâm tư cũng rất thoải mái.
Nàng càng nghĩ thì lại càng xoắn xuýt, trong lòng trằn trọc lại khó mà bình tĩnh được.
Quan Tuyết nghiêng người tựa vào bàn.
Hai tay chống cằm, dùng đôi mắt đẹp mông lung nhìn vào người thanh niên đang cúi đầu xem tư liệu ở trước mặt, chỉ là nửa bên mặt nhưng cũng đủ khiến cho nàng nhìn đến mức xuất thần.
Thỉnh thoảng nàng lại nhấp môi đỏ, khóe miệng hơi câu lên, giống như nghĩ đến chuyện gì đó rất vui vẻ.
Cơ thể uyển chuyển và mềm mại của nàng hơi nghiêng về phía trước, đường cong ở phía dưới lập tức hiển hiện ra rõ ràng, chiếc váy bị kéo căng ra thành một hình dáng tròn trịa và to lớn, sung mãn.
Nơi ngực thì đặt lên mặt bàn, mặc dù không còn sừng sững như bình thường, nhưng cũng rất có quy mô, có thể khiến cho mặt bàn cảm nhận được áp lực rất lớn.
Gương mặt xinh đẹp của nàng nhìn trông chỉ mới khoảng 27 28 tuổi, ngũ quan tinh xảo lại có vài phần đoan trang, long lanh và già dặn, có một loại khí chất nữ cường nhân mãnh liệt.