Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Tay Nghề Có Một Không Hai (2)

Chương 117: Tay nghề có một không hai (2) Chương 117: Tay nghề có một không hai (2)

“Tôi có thể gặp Diệp tiên sinh một chút không?”

Kỷ Tư Tuyền hỏi nhân viên phục vụ.

“Ngài chờ một lát, để tôi đi hỏi thử xem.”

Nhân viên phục vụ lên tiếng, rồi đi vào nhà bếp.

Một lát sau, phục vụ viên quay lại rồi lắc đầu nói: “Kỷ tiểu thư, thật ngại quá, Chủ tịch Diệp của chúng tôi nói là không tiện lắm.”

“Không tiện?”

Kỷ Tư Tuyền hơi giật mình, trong lòng còn tự nhủ, vị Diệp tiên sinh này còn rất chảnh.

“Chủ tịch Diệp còn đang bận cho con uống sữa.” Nhân viên phục vụ cười nói.

“Cái…cái gì?” Kỷ Tư Tuyền ngẩn người ra.

“Chủ tịch Diệp của chúng tôi có một đôi Long Phương thai, cực kỳ dễ thương.” Nhân viên phục vụ nói.

Kỷ Tư Tuyền sửng sốt một lúc, rồi gượng cười.

Thì ra người ta chỉ rút ít thời gian chăm sóc trẻ nhỏ, để làm vài món cho mình.

“Thôi bỏ đi vậy.”

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu nói, nhưng trong lòng thì vẫn thấy hơi tiếc nuối.

Rốt cuộc thì hạng người gì mới có tay nghề siêu phàm như vậy.

“Cô nói cho anh ta biết, tôi đánh giá là tài năng nấu nướng của anh ta đã là số một thế giới, có một không hai rồi, sau này có duyên thì sẽ gặp lại.”

Kỷ Tư Tuyền nói xong thì đứng lên, nhẹ nhàng rời đi.

“Có một không hai sao? Có khoa trương quá không?”

Diệp Mặc nghe thấy lời đánh giá này thì hơi gật mình.

“Không khoa trương! Không khoa trương chút nào, tay nghề của Chủ tịch Diệp ngài, tuyệt đối xứng với câu nói này, tôi chưa từng thấy ai lợi hại như ngài.” Bếp trưởng Hoàng lập tức vừa cười vừa nói.

Lời này, ông ta nói rất thật lòng.

Với tay nghề của Bếp trưởng Hoàng, thì ông ta cũng khá có tiếng trong giới rồi, nhưng sau khi nếm thử qua tay nghề của Diệp Mặc, thì ông ta mới hiểu được, tay nghề của mình vẫn còn kém quá xa.

“Có Diệp tiên sinh ngài đích thân hướng dẫn, thì Hắc Trân Châu ba sao hay Michelin ba sao, đều không phải là vấn đề.”

Bếp trưởng Hoàng cười nói, giọng điệu cũng có vài phần nịnh nọt.

“Michelin ba sao à? Thôi bỏ đi, tranh giành cái đồ chơi đó làm gì.” Diệp Mặc lắc đầu.

Muốn được bình xét Michelin ba sao, quá phiền phức.

“Thế thì kiếm cái Hắc Trân Châu ba sao trước cũng được, đến khi đó, việc làm ăn của chúng ta chắc chắn sẽ hot hơn nhiều.” Lý Lệ Quyên cười nói.

Hiện tại, cả thành phố H chỉ có một nhà hàng được bình chọn là Hắc Trân Châu ba sao, nếu như họ cũng được bình xét lên, thì sẽ là nhà hàng thứ hai.

Diệp Mặc ăn cơm xong, lại đẩy bọn nhỏ đi dạo vài vòng trong vườn cây.

Qua bữa trưa, thì Diệp Mặc lại đi hưởng dẫn mấy người Bếp trưởng Hoàng.

Khi trở về, Diệp Mặc cầm rất nhiều nguyên liệu cao cấp về nhà.

Nào là bò Wagyu, Bào ngư, nhân sâm các loại…mỗi thứ đều lấy một ít.

Những thứ này cao cấp hơn trong chợ gần nhà Tô Ngọc Tình nhiều, bình thường khó có thể mua được.

“Sao hôm nay thịnh soạn thế này.”

Buổi tối, Tô Ngọc Tình trở về, nhìn thấy cả bàn thức ăn thì hơi ngơ ngác.

“Em làm việc vất vả, nên cần phải bồi bổ.” Diệp Mặc cười nói

“Thế này thì quá bổ rồi.” Tô Ngọc Tình cười khổ.

“Công việc sao rồi?”

Diệp Mặc vừa ăn vừa hỏi.

“Cũng không tệ lắm! Ghi âm rất thuận lợi, thời gian gần đây trạng thái của em khá tốt, chỉ cần một hai lần là đã ghi âm thành công. Còn việc chế tạc MV thì chị Mạn Ny đang chuẩn bị, chắc là cũng sắp quay chụp rồi.” Tô Ngọc Tình nói.

“Tài khoản Tik Tok của anh cũng rất tốt nhỉ, em thấy đã có 17 triệu fan rồi.”

“Ừm, cũng không tệ lắm.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

……

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc tỉnh lại.

Nằm bên cạnh Diệp Mặc là một cơ thể trắng nõn như ngọc, một cánh tay trắng đang ôm qua người hắn.

Vừa nghiêng đầu, là Diệp Mặc có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách này.

Diệp Mặc không hề cử động, chỉ nằm im thưởng thức.

Khuôn mặt xinh đẹp này đã từng là giấc mơ của không biết bao nhiêu đàn ông, lớn thì là ông lão năm sáu mươi tuổi, nhỏ thì là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tất cả đều bị gương mặt này tóm gọn.

Khi còn học đại học, Diệp Mặc còn nghe nói, có rất nhiều bạn học nam đã trốn học tập thể để đi xem buổi hòa nhạc của nàng.

Chỉ là khi đó, Diệp Mặc không có tiền, nếu không thì chắc cũng đã đi rồi.

Diệp Mặc nhìn rất lâu, bỗng nhiên khẽ cười, rồi nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng này.

Dường như nàng cảm nhận được, nên ưm một tiếng, rồi khẽ xoay người.

Diệp Mặc chui ra khỏi chăn một cách rất cẩn thận, rồi xuống giường.

Đầu tiên đi sang xem hai đứa bé.

Lúc rạng sáng, Nặc Nặc đã tỉnh lại một lần, náo loạn ầm ĩ rất lâu.

Bây giờ thì hai đứa bé vẫn còn đang ngủ say sưa.

Diệp Mặc đi vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn.

Sau khi làm xong đồ ăn thêm cho hai đứa bé, Diệp Mặc bắt đầu nấu canh Hải Sâm.

“Vừa mới sáng sớm đã ăn món này, có bổ quá hay không nha?”

Tô Ngọc Tình rời giường, đi dạo một vòng nhà bếp như thường lệ.

“Bổ mới tốt! Ban ngày em phải làm việc, buổi tối lại còn mệt hơn.” Diệp Mặc cười nói.

“Ai mệt chứ.” Mặt Tô Ngọc Tình đỏ lên, lại nhớ đến tình hình tối hôm qua.

Nàng cũng không hiểu vì sao, bình thường Diệp Mặc không rèn luyện thân thể, thế mà lại có thể lực tốt như vậy, quả thật là muốn mạng người mà!

Đôi môi đỏ của nàng vểnh lên, nói với giọng không phục: “Em mới không mệt! Anh mới là người cần phải bồi bổ mới đúng!”

Tô Ngọc Tình nói xong thì mặt đỏ bừng nhanh chóng chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment