Khi Tô Ngọc Tình quay lại thì đã thay quần áo xong, một chiếc áo âu phục màu đen, bên dưới là váy zip phối hợp với tất chân, đơn giản mà lại cực kỳ gợi cảm.
“Đi thôi!”
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc tiễn nàng đến tầng hầm để xe, nhìn nàng lên xe rời đi.
Sau đó, Diệp Mặc dẫn theo hai đứa bé đi đến phòng làm việc.
Thu xếp tố cho hai đứa bé xong, thì Diệp Mặc mở giao diện hệ thống ra.
[Diệp Mặc: Bảo Mẫu {Tân thủ}, Thần hào {Trung cấp}.]
[Giá trị tài sản: 51.]
[Giá trị năng lực: 21.]
“Tăng không ít nhỉ.”
Thời điểm nhận được bệnh viện Nhân Hoa thì giá trị tài sản của Diệp Mặc chỉ có 31 điểm, vừa mới thăng lên Thần Hào {Trung cấp}.
Hiện giờ đã tăng lên tận 20 điểm.
Dựa theo tính toán thì 5% cổ phần của Weibo, thêm khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang và cả công ty TNHH truyền thông Thời Đại nữa, thì hoàn toàn chính là phải có giá trị này.
Diệp Mặc lại ấn vào giao diện tài sản, nhìn kỹ một lượt.
[Tài sản cá nhân: tiền tiết kiệm 13,4 tỷ NDT, quyền sở hữu tập đoàn y tế Nhân Hoa, 5% cổ phần tập đoàn Võng Dật, 5% tập đoàn Weibo, quyền sở hữu công ty TNHH truyền thông Thời Đại, quyền sỡ hữu khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang, biệt thự số 1 Hồ Phỉ Thúy, một tòa nhà ở Quốc Tế Tinh Quang, một căn nhà ở Thiên Thủy Nhã Uyển, một chiếc Khôngenigsegg CCXR, một chiếc Bugatti Chiron, một chiếc Lamborghini Urus.]
[Khoản nợ: 3.220.000 NDT.]
Sau đó Diệp Mặc lại ấn vào giao diện kỹ năng.
[Năng lực: Thuật Mát-xa {Tinh thông}, Thủ Công {Tinh thông}, Trù nghệ {Tinh thông}, Tuệ Nhãn, Dưỡng Khí, Kỹ thuật lái xe.]
“Sáu cái kỹ năng, chắc là sáu điểm, mười lăm điểm còn lại thì có lẽ là mỗi cái kỹ năng tăng lên {Tinh thông} sẽ tính là năm điểm, nếu như có thêm hai cái kỹ năng tăng cấp thì sẽ đột phá được ba mươi điểm, lúc đó danh hiệu sẽ thăng cấp.” Diệp Mặc lẩm bẩm.
Ba kỹ năng còn lại, thì khẳng định Kỹ thuật lái xe là dễ dàng thăng cấp nhất, ngày nào Diệp Mặc cũng lái xe nên có lẽ vài ngày nữa sẽ thăng cấp lên {Tinh thông}.
Diệp Mặc đóng giao diện lại, bắt đầu làm việc.
Chạng vạng tối, Diệp Mặc vừa về đến nhà, thì nhận được điện thoại của Tô Ngọc Tình, nàng nói tối nay nàng sẽ đi liên hoan với mọi người ở phòng thu âm, cho nên sẽ không ăn cơm ở nhà.
Thế nên Diệp Mặc cũng không nấu cơm nữa, mà chỉ làm đồ ăn thêm cho bọn nhỏ, rồi cho hai đứa bé ăn no.
Sau đó thì dì Vân chăm sóc hai đứa bé, Diệp Mặc đi đến bệnh viện.
Ông ba đã phẫu thuật được bốn ngày rồi, Diệp Mặc đi qua thăm một chút.
Diệp Mặc mua một giỏ hoa quả ở bên ngoài, rồi xách lên đi vào phòng bệnh.
“Ah! Diệp Mặc, cháu đến còn mua quà làm gì chứ.”
Diệp Chính Đức nhìn thấy Diệp Mặc xách giỏ hoa quả thì oán trách: “Không cần! Không cần đâu! Cháu cầm về ăn đi! Cháu đã giúp nhà chú nhiều lắm rồi.”
“Cháu cũng đã mua rồi mà.” Diệp Mặc cười nói, rồi xách giỏ hoa quả vào, để trên cái tủ ở cạnh đầu giường.
“Có vẻ như ông ba đã khá hơn nhiều rồi.”
Diệp Mặc nhìn thấy khí sắc của ông lão nằm trên giường đã khá hơn rất nhiều so với lúc vừa làm phẫu thuật xong.
“Đúng thế! Bác sĩ cũng nói khôi phục rất khá.” Diệp Chính Đức cười nói.
“Thế thì tốt rồi.”
Diệp Mặc ngồi chơi một lát, rồi mới đứng dậy rời đi.
“Chủ tịch Diệp!”
Diệp Mặc vừa ra đến cửa bệnh viện, thì thấy viện trưởng Lưu Khải Nhân đang đuổi theo ở phía sau.
“Chủ tịch Diệp, ngài ăn cơm chưa? Hay là cùng đi ăn một bữa cơm đi! Có một bữa tiệc rất khá.” Lưu Khải Nhân nhiệt tình nói.
“Việc này…” Diệp Mặc hơi do dự một chút.
Diệp Mặc không thích đi đến những nơi như vậy lắm, nhất là gặp những người xa lạ.
“Chủ tịch Diệp, đã lâu như thế rồi mà chúng ta vẫn chưa ăn bữa cơm nào với nhau! Mấy lần mời ngài thì ngài đều bận, hôm nay tình cờ gặp được, thì cùng đi ăn thôi, tất cả đều là bạn bè của tôi, vừa hay có thể giới thiệu cho ngài một chút.” Lưu Khải Nhân nói.
“Đều là bạn bè gì vậy?”
“Có một ít là bạn học cũ, cũng có một ít là bạn bè những năm gần đây mới quen. Họ đều là giáo sư và hiệu trưởng đại học, hoặc là ban quản lý và ông chủ công ty, nói chung thì quen biết nhiều cũng không có chỗ xấu mà.”
“Vậy cũng được, đi xem một chút.” Diệp Mặc nghĩ nghĩ rồi vẫn gật đầu.
Đúng như Lưu Khải Nhân đã nói, quen biết nhiều cũng không có chỗ nào xấu.
Có lúc, quan hệ rộng cũng là chuyện tốt.
“Chủ tịch Diệp, đi đi đi, chúng ta gọi xe đến đó, đến đó khẳng định phải uống rượu.”
Lưu Khải Nhân dẫn đầu đi ra cửa gọi xe.
Một lát sau, hai người đi đến một nhà hàng, rồi đi vào trong một gian phòng.
Trong gian phòng đã có bảy tám người đang ngồi.
Khi nhìn thấy hai người Diệp Mặc đi vào, thì họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lão Lưu, đây là ai thế? Là họ hàng nhà ông hay là người của bệnh viện ông thế, trông tuấn tú quá nhỉ.”
“Nhà Lão Lưu thì làm gì có họ hàng nào tuấn tú thế này chứ.”
Bọn họ đều nở nụ cười.