“Họ hàng thân thích gì chứ, tôi làm gì có họ hàng thân thích lợi hại như vậy.” Lưu Khải Nhân cười nói.
“Ồ? Thế sao? Nghe ý của ông thì thân phận vị này có vẻ như không tầm thường nhỉ.”
Sắc mặt mấy người đều hơi thay đổi.
“Vị này là Diệp Mặc, Diệp tiên sinh là chủ tịch của tập đoàn y tế Nhân Hoa chúng tôi.” Lưu Khải Nhân giới thiệu Diệp Mặc cho mọi người: “Tôi phải nói hết lời mới mời được Diệp tiên sinh đến đây uống rượu với mọi người đấy.”
“Chủ tịch của tập đoàn y tế Nhân Hoa?”
Sắc mặt mấy người lại thay đổi, vội vàng đứng lên, trong mắt còn có vài phần kính sợ.
Tập đoàn y tế Nhân Hoa là một tập đoàn tương đối lớn, có thể ngồi lên vị trí chủ tịch thì chứng tỏ lai lịch của người này khá là bất phàm.
“Chủ tịch Diệp, tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này là giáo sư Trần ở đại học S, vị này là ông chủ Vu, làm trong ngành thương nghiệp điện tử, còn vị này là…”
Lưu Khải Nhân bắt đầu giới thiệu cho Diệp Mặc biết mấy người đang ngồi ở đây.
Khi Lưu Khải Nhân giới thiệu đến một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng vẻ có chút thư sinh thì Diệp Mặc khoát tay nói: “Vị này thì không cần phải giới thiệu, tôi biết, đây là hiệu trưởng Uông.”
Vị hiệu trưởng Uông này chính là hiệu trưởng trường đại học của Diệp Mặc.
“Cậu…nhận ra tôi à?” Hiệu trưởng Uông hơi giật mình.
Lưu Khải Nhân cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Diệp Mặc và Hiệu trưởng Uông một chút, trong mắt còn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Hiệu trưởng Uông, tôi là học sinh đại học G, tất nhiên là phải biết ông rồi.” Diệp Mặc cười nói.
“Cậu là học sinh đại học G?”
Trên mặt Hiệu trưởng Uông lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng vươn tay ra nắm chặt tay của Diệp Mặc.
“Thì ra Chủ tịch Diệp tốt nghiệp đại học G! Đúng là trùng hợp nhỉ.” Lưu Khải Nhân cũng cười nói.
“A ha ha! Đúng là không ngờ, đại học G của chúng ta lại có một bạn học trẻ tuổi kiệt xuất như vậy.”
Hiệu trưởng Uông nhìn Diệp Mặc rồi không ngừng tán thưởng.
“Khi đó cậu học ở viện nào vậy, học ngành nào thế?”
Sau đó, Hiệu trưởng Uông bắt đầu hỏi hăn.
Diệp Mặc trả lời từng vấn đề một.
“Hôm nay có thể gặp được một bạn học kiệt xuất như Chủ tịch Diệp, đúng là một chuyện vui mừng, lát nữa chúng ta phải uống thêm vài chén mới được.” Hiệu trưởng Uông cười nói rất cởi mở.
“Đúng thế đúng thế.” Lưu Khải Nhân cười nói, rồi lại giới thiệu nột vài người còn còn, sau đó mọi mới ngồi xuống trò chuyện.
Một lát sau, lần lượt có người đến.
Lưu Khải Nhân đều sẽ giới thiệu.
“Đây…chẳng phải là Diệp tiên sinh sao?”
Lại có một người đến, Lưu Khải Nhân còn chưa kịp giới thiệu thì này người này đã hô lên.
“Ông chủ Tề, ông biết à?” Lưu Khải Nhân hơi sững sờ.
“Tất nhiên là biết rồi, tôi có ấn tượng rất sâu với Diệp tiên sinh mà.” Ông chủ Tề cười nói.
Ông ta lại quay sang nhiệt tình với Diệp Mặc: “Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp! Có lẽ ngài không nhận ra tôi nhỉ.”
“Là lần ở Thính Vân Hiên đúng không.” Diệp Mặc quan sát người này một chút, hơi có ấn tượng, hình như là một người trong đám ông chủ đã gặp phải trong lần ăn cơm ở Thính Vân Hiên.
“Trí nhớ của Diệp tiên sinh thật tốt.” Ông chủ Tề cười nói.
“Đúng là không ngờ.”
Lưu Khải Nhân hơi ngạc nhiên, không ngờ trong vòng tròn quan hệ của mình lại có hai người có quan hệ với chủ tịch Diệp.
Chờ đồ ăn và rượu đưa lên, mọi người bắt đầu ăn uống rất náo nhiệt, Diệp Mặc uống với Hiệu trưởng Uông vài chén, sau đó ông chủ Tề lại qua mời vài ly.
Mới nửa tiếng đầu hồ, mà Diệp Mặc đã không biết mình uống bao nhiêu rượu rồi.
“Đến giờ tôi phải về rồi.” Diệp Mặc nhìn đồng hồ rồi nói.
“Vẫn còn sớm mà.” Có người cười nói.
“Phải trở về chăm sóc bọn nhỏ, lần sau chúng ta sẽ uống tiếp.” Diệp Mặc cười cười khách sáo.
“Chủ tịch Diệp, tôi đưa ngài ra ngoài.”
Lưu Khải Nhân nhanh nhẹn đứng lên, tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
“Vị Chủ tịch Diệp này trẻ tuổi quá nhỉ! Có lẽ chỉ khoảng 23 24 tuổi thôi, thế mà đã lên làm chủ tịch rồi, chắc gia đình cậu ta cũng không tầm thường nhỉ.”
“Đúng thế.”
Lưu Khải Nhân vừa quay lại, thì thấy người trên bàn rượu đã bắt đầu thảo luận về vị chủ tịch Diệp mới gặp này.
“Diệp tiên sinh tuyệt đối không tầm thường!” Ông chủ Tề cũng lên tiếng.
Vừa rồi khi uống rượu, ông ta đã biết Diệp tiên sinh là chủ tịch của tập đoàn y tế Nhân Hoa, hơn nữa ông ta còn biết Diệp tiên sinh còn là đại cổ đông của Võng Dật, nắm trong tay 5% cổ phần trị giá vài tỷ NDT nữa.
“Cái gì? Cậu ta còn có 5% cổ phần của Võng Dật nữa à?”
“Trời ạ! Cậu ta giàu có đến mức độ nào chứ!”
Ông chủ Tề vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Kể cả Lưu Khải Nhân cũng bị chấn động.
“Chủ tịch của Nhân Hoa, còn có cổ phần của Võng Dật trị giá vài tỷ nữa, rốt cuộc thì vị Diệp tiên sinh này có lại lịch thế nào?”
Tất cả mọi người đều hết sức nghi hoặc.
“Lão Lưu, ông có biết gì không?” Có người hỏi.
Lưu Khải Nhân hơi cau mày.