Lưu Khải Nhân cũng đã từng suy nghĩ vấn đề này, nhưng càng suy nghĩ thì lại càng thấy vị Diệp tiên sinh này rất thần bí.
Hình như mấy thân thích của Chủ tịch Diệp cũng không phải là người có tiền, nhưng mà Chủ tịch Diệp lại có thể nhẹ nhàng mua cả tập đoàn Nhân Hoa, hơn nữa còn nắm trong tay nhiều cổ phần của Võng Dật như vậy, chứng tỏ phải có một bối cảnh rất mạnh mẽ ở sau lưng.
Lưu Khải Nhân cũng không dám nghiên cứu tìm tòi sâu hơn…
Có một số việc, không cần phải tìm hiểu rõ ràng thì tốt hơn.
“Tôi chỉ có thể nói, Chủ tịch Diệp, sâu không lường được.”
Lưu Khải Nhân lắc đầu, nói với giọng nghiêm túc.
Mọi người nghe thấy thế thì thần sắc đều run lên.
Đúng vậy!
Vị Diệp tiên sinh này quả thật là sâu không lường được.
Bọn họ thầm than một tiếng, trên mặt cũng lộ ra vẻ cảm khái và kính sợ.
Diệp Mặc về đến nhà đã là hơn 8 giờ.
Tô Ngọc Tình còn chưa về.
Diệp Mặc nhắn Wechat hỏi một chút, thì nàng trả lời là đang trên đường về.
Thế là Diệp Mặc đi tắm rửa cho hai đứa bé, rồi mát-xa cho hai đứa một phen.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình đã trở về.
“Hôm nay em cũng không muốn đi lắm, nhưng mà tất cả mọi người đều đi, em mà không đi thì hơi ngại. Dù sao thì cũng làm việc với nhau rất lâu rồi mà, nên bọn em đi ăn và uống một chút rượu.”
Nàng cởi giày ra, rồi xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Mặc, nói với giọng ôn nhu.
“Ừm!” Diệp Mặc khẽ gật đầu.
Hắn duỗi hai tay ra, ôm lấy thân thể mềm mại của người ngọc ở trong ngực, nhẽ nhàng hít một hơi, hương thơm quen thuộc của cơ thể trộn lẫn với vị sữa nhàn nhạt tràn vào khoang mũi, khiến cho Diệp Mặc có chút say mê.
“Ai nha! Tay của anh…”
Bỗng nhiên, Tô Ngọc Tình đỏ mặt quát nhỏ.
“Em đi tắm rửa thay quần áo.”
Tô Ngọc Tình vội vàng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Diệp Mặc, đi qua một bên cởi áo khoác và trút bỏ cả đôi tất chân mỏng manh.
Dù không có tất chân thì cặp chân đẹp thon dài thẳng tắp, trơn bóng không tỳ vết của nàng vẫn hết sức gợi cảm và mê người, sau khi đi tất chân vào thì lại càng có một vẻ phong tình đặc biệt mê người.
Chân trần, tất chân, cả hai phong cách đều cực kỳ quyến rũ.
“Em đi tắm đây.”
Nàng quay người bước đi, chỉ để lại cho Diệp Mặc một bóng lưng thướt tha gợi cảm.
Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình mới ra ngoài.
Nàng vừa lau khô cơ thể thì điện thoại di động vang lên.
“Ai thế nhỉ?”
Nàng nói thầm một câu, rồi đi qua cầm điện thoại di động lên.
“Alo! Anh à?”
Tô Ngọc Tình nhận điện thoại.
“Ngọc Tình, em đã ngủ chưa?”
Đầu dây điện thoại bên kìa là anh trai của Tô Ngọc Tình, Tô Trạch Phong.
“Chưa ngủ, sao thế?”
Tô Ngọc Tình ngồi xuống cạnh giường rồi trả lời.
“Rất lâu rồi anh chưa gặp em, nên anh đã bàn với chị dâu em, mấy hôm nữa sẽ qua thăm em, em xem hôm nào rảnh thì báo cho anh biết, bọn anh đi qua.” Tô Trạch Phong nói.
“Ừm, mấy hôm nay em không rảnh rồi, chờ mấy hôm nữa đi.” Tô Ngọc Tình nói: “Anh, chủ yếu là bây giờ công việc của em khá bận rộn.”
“Không sao không sao, thế thì mấy ngày nữa cũng được.” Tô Trạch Phong cười nói.
Lúc này, Tô Trạch Phong lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ ở đầu dây bên kia, hơn nữa còn có cả âm thanh của đàn ông truyền đến nữa.
Tô Trạch Phong nhướng mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tại sao chỗ của Ngọc Tình lại có âm thanh của đàn ông?
“Ngọc Tình, em đang ở nhà à?” Tô Trạch Phong hỏi dò.
“Vâng, đúng thế.” Tô Ngọc Tình nói.
Lúc này, hình như nàng cũng đã ý thức được thứ gì, nhìn ra phía cửa phòng ngủ.
Cửa phòng không đóng, âm thanh bên ngoài có thể truyền vào trong này.
Nàng nhanh chóng đứng dậy đóng cửa.
“Ừm, thế thì không có chuyện gì, không còn sớm nữa rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Trạch Phong nói.
Tô Trạch Phong nói xong thì để điện thoại di động xuống.
Nhưng hai hàng lông mày thì cau chặt lại.
Vừa rồi mình không có nghe nhầm, chắc chắn là âm thanh của đàn ông, hình như đang dỗ dành hai đứa bé thì phải.
Với lại, Ngọc Tình cũng nói là đang ở nhà.
Đã muộn thế này rồi, nhà Ngọc Tình không thể có đàn ông được, trừ khi người này chính là… cha của hai đứa bé!
“Nghe giọng nói thì có vẻ như tuổi không lớn lắm thì phải.”
Hai hàng lông mày của Tô Trạch Phong lại càng cau chặt hơn.
Thân phận của cha bọn nhỏ Tô Trạch Phong cũng không rõ ràng lắm.
Theo lời đồn đãi thì hình như là đại lão trong vòng giải trí, kể cả cha mẹ mình cũng cho là như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra thì không phải rồi.
Cha của hai đứa bé là một người trẻ tuổi.
Đột nhiên, Tô Trạch Phong nhớ đến vụ scandal ở bệnh viện cách đây không lâu, có một người trẻ tuổi đã đi đến bệnh viện với Ngọc Tình.
“Là phú nhị đại, hay là những ngôi sao ở trong vòng đây, hoặc là một tên tiểu bạch kiểm?”
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt của Tô Trạch Phong càng ngày càng khó coi.
Những đại lão trong làng giải trí Tô Trạch Phong rất chướng mắt, đó đều là những lão già bẩn thủi. Còn những ngôi sao thần tượng hay tiểu thịt tươi, tiểu bạch kiểm Tô Trạch Phong cũng rất chướng mắt.
Nếu thật là cái sau, thì đừng trách mình gậy đánh uyên ương!
Tô Trạch Phong cảm thấy, chỉ có những hào môn quý tộc kia mới có thể xứng với em gái mình!