Sáng sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng.
Diệp Mặc tỉnh dậy, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bên cạnh, rồi hắn đang định ngồi dậy.
“Anh không ngủ thêm một lát à.”
Nàng ưm một tiếng rồi tỉnh lại, vươn tay ra mơ mơ màng màng ôm lấy Diệp Mặc.
“Đã hửng đông rồi.”
“Lại ngủ thêm một lát thôi mà.” Tô Ngọc Tình lẩm bẩm, cơ thể nóng bỏng tiến lại gần, ôm chặt hơn.
Diệp Mặc chỉ đành cười khổ.
Lần này, Diệp Mặc cũng không dám lộn xộn.
Chờ đến khi Tô Ngọc Tình lại chìm vào giấc ngủ, thì Diệp Mặc mới cẩn thẩn rời khỏi giướng.
Đi xem hai đứa bé như thường lệ, rồi Diệp Mặc bắt đầu đi làm cơm.
“Em đi đây.”
Ăn cơm xong, Diệp Mặc lại tiễn Tô Ngọc Tình xuống tầng hầm để xe.
Nàng đứng ở trước cửa xe, phất tay cười xán lạn với Diệp Mặc, rồi mới quay người lên xe.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên quay người lại, nghiêng người hôn lên trên môi của Diệp Mặc.
Sau đó, nàng lộ ra nụ cười đắc ý như âm mưu đã thành công, rồi mới chui vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Diệp Mặc thì đứng sững tại chỗ.
Trên môi vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của nàng.
Chờ xe rời đi, Diệp Mặc mới bật cười một tiếng, rồi quay người đi lên tầng.
Dọn dẹp nhà bếp xong thì Diệp Mặc mới mang hai đứa bé đi xuống nhà.
Diệp Mặc đi đến chiếc Lamborghini của mình, mở cửa xe ra, cẩn thận cho bọn nhỏ ngồi vào ghế an toàn.
Khi Diệp Mặc đang định lên xe, thì thấy có một người đàn ông cao lớn chui ra từ một chiếc xe ở gần đó, sau đó đi thẳng về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy thế thì quay đầu nhìn qua.
Người đàn ông này cao khoảng 1m8, mặc một bộ tây trang màu đen có vẻ khá đắt đỏ, gương mặt khá tuấn lãng, hai con ngươi sáng ngời có thần, mái tóc đen thì được chải chuốt rất tỉ mỉ.
Diệp Mặc lại nhìn xuống dưới, là một đôi giày da sáng loáng.
Khá đẹp trai nhỉ!
Diệp Mặc lẩm bẩm.
Sau đó, lông mày của Diệp Mặc lại cau lại.
Xem ra, người này đến tìm mình rồi.
“Anh là…?”
Khi người này đến gần, Diệp Mặc hơi do dự một chút nhưng vẫn lên tiếng.
“Tôi là Tô Trạch Phong, chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Trạch Phong đứng lại, vênh mặt lên, dùng một ánh mắt hung hăng và vênh váo nhìn Diệp Mặc.
Tô Trạch Phong hơi đánh giá Diệp Mặc một chút, thì cau chặt mày lại.
Gương mặt này, đẹp đến mức khó tin!
Đây không phải tiểu bạch kiểm thì là gì!
Chuyện Tô Trạch Phong lo lắng nhất đã xảy ra, em gái mình bỏ qua rất nhiều người đàn ông lợi hại, chỉ để chọn tên tiểu bạch kiểm này!
Loại mặt trắng nhỏ(tiểu bạch kiểm) này thì có gì tốt chứ, trừ đẹp trai ra thì chẳng có gì khác, tại sao em gái mình lại yêu thích loại người này chứ!
Tô Trạch Phong mình, sẽ tuyệt đối không cho loại người này trở thành em rể mình.
“Tô Trạch Phong? Anh là…anh trai của Ngọc Tình sao?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Ngọc Tình cái gì, đừng gọi thân mật như vậy nữa.”
Tô Trạch Phong không hài lòng quát lên.
Diệp Mặc cau mày, sắc mặt cũng lạnh xuống.
Xem ra người anh trai này của Ngọc Tình không thích mình thì phải!
Xem ra thì anh ta cũng không có ý tốt!
“Có chuyện gì, anh nói đi!” Giọng nói của Diệp Mặc cũng trở nên lạnh lùng.
“Ôi ôi! Có vẻ ghê gớm nhỉ.” Khóe miệng Tô Trạch Phong nhếch lên, lộ ra vài phần bỡn cợt.
Tên khốn này còn tưởng rằng chỉ cần mê hoặc được Ngọc Tình sinh con cho hắn, thì sẽ không cần phải sợ hãi gì nữa à.
Cũng không tự nhìn lại mình xem có bao nhiêu bản lĩnh, có xứng với Ngọc Tình hay không.
Diệp Mặc cười xùy một tiếng.
Đối mặt với loại người vênh váo như này, tất nhiên Diệp Mặc cũng sẽ không khách khí.
“Tên khốn này…”
Tô Trạch Phong cắn răng một cái, có vẻ hơi tức giận, nhưng vẫn nhanh chóng nhịn xuống.
Chiếc xe này…là của Ngọc Tình mua cho cậu đúng không.”
Tô Trạch Phong nhìn chiếc Lamborghini bên cạnh rồi cười khẩy nói: “Cậu là một người đàn ông, mà lại đi ăn cơm chùa của phụ nữ, cậu có biết nhục hay không?”
“Cậu không thử nhìn xem, Ngọc Tình có thân phận gì, còn thân phận của cậu là gì, cậu có xứng với Ngọc Tình hay không! Nếu như cậu biết điều, thì nhanh chóng rời xa em gái tôi cho tôi, nếu không, thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”
“Thật sao?” Diệp Mặc nhún vai một cái.
Hình như người anh trai này của Ngọc Tình, đã tưởng mình là Tiểu Bạch Kiểm chuyên đi ăn bám.
Sau khi suy nghĩ một chút, thì thật ra Diệp Mặc cũng có thể hiểu được, gương mặt này của mình đúng là khiến người ta hiểu lầm.
Sắc mặt của Tô Trạch Phong lại lạnh xuống.
Tên khốn này, hoàn toàn không hề sợ hãi.
“Cậu nói đi! Cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi em gái tôi.”
Tô Trạch Phong hít sâu một hơi rồi quát hỏi.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi sửng sốt một chút, câu nói này rất quen thuộc nhỉ!
“Đầu tiên, đây không phải là vấn đề tiền, anh có ra bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Với lại, đây là chuyện của tôi và Ngọc Tình, coi như muốn xen vào thì cũng phải là cha mẹ của nàng, một người anh trai như anh hình như không xen được vào chuyện này thì phải.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.