Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 122 - Chương 122: Rời Khỏi Em Gái Của Tôi! (2)

Chương 122: Rời khỏi em gái của tôi! (2) Chương 122: Rời khỏi em gái của tôi! (2)

“Cậu…”

Tô Trạch Phong giận tím mặt.

“5 triệu NDT.”

Tô Trạch Phong cắn răng một cái rồi nói.

“5 triệu NDT? Anh vẫn giữ lại tiêu đi.” Diệp Mặc cười nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi đây, tôi còn có việc phải làm.”

Diệp Mặc nói xong thì lên xe.

“5 triệu NDT mà còn chưa đủ sao?”

Tô Trạch Phong giận dữ quát lên.

Tên khốn này, mồm cũng quá rộng rồi!

Diệp Mặc không thèm để ý đến Tô Trạch Phong, đóng cửa xe bịch một tiếng, rồi khởi động xe đi ra ngoài.

“Tên khốn khiếp này!”

Tô Trạch Phong tức đến mức suýt hộc máu.

Sắc mặt Tô Trạch Phong cực kỳ âm trầm.

Có vẻ như tên tiểu bạch kiểm này rất khó đối phó rồi đây!

“Tìm cha mẹ sao? Không được, bọn họ chỉ sợ cha bọn nhỏ là một ông già bẩn thủi, nếu như hai người họ biết cha của bọn nhỏ là một người trẻ tuổi, thì trái lại sẽ rất vui mừng, Ngọc Tình chỉ cần nói vài câu là họ sẽ đồng ý chuyện này ngay.”

“Cứ điều tra cậu ta trước đã, để xem đến cùng thì cậu ta có lai lịch gì.”

Tô Trạch Phong suy nghĩ một lát, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều, lúc này mới trở về xe của mình.

……

Diệp Mặc đì vào phòng làm việc, rồi đi thu xếp cho hai đứa bé.

Tâm trạng của Diệp Mặc không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Diệp Mặc không thèm để ý đến Tô Trạch Phong, cũng chỉ là anh trai mà thôi, mà không phải là cha mẹ.

Diệp Mặc đã gặp cha của Ngọc Tình vài lần, quan hệ cũng khá tốt, cho nên Diệp Mặc cũng không lo lắng.

“Hôm nay làm gì bây giờ?”

Diệp Mặc mở Tik Tok lên xem bình luận.

“Buổi sáng làm quần áo, buối chiều làm Figure, hoàn mỹ!”

Một lát sau đã có chủ ý.

Giữa trưa, Diệp Mặc pha sữa bột, rồi cho hai đứa bé ăn no, thì điện thoại di động vang lên.

Diệp Mặc cầm lên xem, thì là Lý Vũ Bằng, nói muốn cùng vài bạn học đến thăm bọn nhỏ.

“Được chứ.” Diệp Mặc vui vẻ trả lời.

Mấy người này đều là bạn cùng phòng hồi đi học, quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Sau đó, Diệp Mặc gửi địa chỉ của phòng làm việc cho họ.

Nửa tiếng sau, có một chiếc xe đi đến phía ngoài của phòng làm việc.

Tìm một chỗ đỗ xe, có ba người đi xuống, chính là mấy người Lý Vũ Bằng.

Trong tay họ còn xách không ít sữa bột, tã giấy…

“Ở bên kia thì phải.”

Bọn họ nhìn quanh một chút, cuối cùng cũng xác định được vị trí của phòng làm việc.

“Kia…kia là xe gì thế?”

Khi đi đến bên cạnh phòng làm việc, Lý Vũ Bằng tình cờ liếc qua một chiếc xe thể thao màu bạc cực kỳ phong cách đỗ ở đó, Lý Vũ Bằng tập trung nhìn vào, thì ánh mắt lập tức sáng lên.

Nhìn tạo hình này, tuyệt đối là siêu xe thể thao!

“Là bugatti à?”

“Bugatti tôi cũng biết, không giống thế này lắm.”

Ba người vây quanh chiếc xe rồi bàn luận.

“Là Khôngenigsegg!”

Lý Vũ Bằng lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm một chút, ánh mắt lập tức trợn tròn.

Chiếc xe này, đắt đến mức không tin nổi!

“Chiếc xe này ngầu quá.”

Ba người vây quanh chiếc xe vài vòng, còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.

“Nhìn này, còn có một chiếc Lamborghini nữa này! Là dòng SUV, ai mà xa xỉ như vậy nhỉ, mua hẳn dòng SUV!”

Sau đó, họ lại nhìn thấy chiếc xe sang trọng ở bên cạnh.

“Khẳng định hai chiếc xe này là của một người.”

Lý Vũ Bằng nói: “Một chiếc xe thể thao, một chiếc SUV, tổ hợp hoàn mỹ.”

“Thật cmn giàu có!”

Ba người cảm khái một phen, rồi mới đi đến trước cửa phòng làm việc, nhấn chuông.

“Đến rồi à!”

Diệp Mặc mở cửa, nhiệt tình mời bọn họ đi vào.

“Oa oa! Anh Diệp, phòng làm việc này của anh rộng quá!”

Ba người đi vào, thăm quan một lát rồi lộ ra vẻ sợ hãi và thàn phục.

“Anh Diệp, tay nghề của anh đỉnh quá.”

Khi mấy người đi sang chỗ trưng bày ngọc thạch và trang sức bằng vàng thì tán thưởng không ngừng.

Bọn họ đều cảm thấy khó tin, người ngủ cùng phòng với mình bao nhiêu năm ở đại học, thế mà lại có tay nghề lợi hại như vậy.

Đi dạo một vòng, rồi mấy người mới đi qua xem hai đứa nhỏ.

“Thật là đáng yêu!”

Bọn họ thay phiên nhau ôm hai đứa bé.

“Tương lai tôi cũng phải sinh hai đứa, một trai một gái thì quá tốt.” Lý Vũ Bằng hơi hâm mộ.

“Thôi đi ông, bạn gái còn chưa có còn đòi sinh con nữa.”

Hai người còn lại bắt đầu trêu ghẹo.

“Tôi mơ một chút cũng không được sao.” Lý Vũ Bằng lẩm bẩm.

“Anh Diệp, việc này của anh chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ.” Lý Vũ Bằng nhìn một vòng xung quanh rồi cười nói.

“Cũng tạm được.” Diệp Mặc gật đầu.

“Nơi này rộng thế này, tiền thuê có đắt không? Hình như khu vực này cũng rất khá.”

“Rất rẻ! Đất ở khu này không tốt lắm.”

“Không thể nào! Tôi vừa nhìn thấy một chiếc Khôngenigsegg ở bên ngoài xong! Là siêu xe thể thao.”

“Cậu nói chiếc xe đó à.” Diệp Mặc ngẩn ra rồi cười nói: “Của tôi mà.”

“Chiếc xe đó…là của cậu á?”

Ba người Lý Vũ Bằng đều sợ ngây người.

Bọn họ trợn tròn mắt, ra vẻ không tin nổi.

Tuy rằng Diệp Mặc giàu có, nhưng cũng không giàu có đến mức độ đó chứ?

Đây chính là một chiếc xe 40 50 triệu NDT đó!

“Thế chiếc Lamborghini bên cạnh…?”

“Cũng là của tôi!” Diệp Mặc khẽ gật đầu.

Ba người nghe xong thì chấn động toàn thân.

“Anh Diệp, trâu bò quá!”

Khi lấy lại tinh thần, thì sắc mặt của ba người đều kích động đến mức đỏ bừng.

“Anh Diệp, tôi có thể lái thử một vòng không?”

Lý Vũ Bằng nói.

“Chiếc xe thể thao à?” Diệp Mặc hỏi.

“Không không không! Chiếc xe đó tôi không dám lái.” Lý Vũ Bằng cười gượng.

Chiếc xe 40 50 triệu NDT, cả đời này mình cũng không dám lái, chỉ cần xước sơn thôi mình cũng đã không có tiền bồi thường rồi.

Bình Luận (0)
Comment