“Chìa khóa đây.”
Diệp Mặc lấy chìa khóa chiếc Lamborghini ở bên cạnh, rồi ném cho Lý Vũ Bằng.
Lý Vũ Bằng hưng phấn nhận lấy.
Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi theo bọn họ ra ngoài.
Lý Vũ Bằng lên xe, cẩn thẩn lái một vòng ở xung quanh, sau đó liền quay lại, Lý Vũ Bằng cũng không dám lái đi quá xa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Quá sướng! Tôi cũng đã là nam nhân lái Lamborghini!”
Lý Vũ Bằng xuống xe rồi hưng phấn kêu lên.
“Để tôi lái thử một chút.”
Hai người còn lại cũng đi lên thể nghiệm một lần, đều rất hưng phấn.
“Anh Diệp, anh mở chiếc xe này ra cho chúng tôi xem một lần, chúng tôi không nhịn nổi.” Lý Vũ Bằng đi một vòng quanh chiếc Khôngenigsegg, thực sự là không nhịn nổi.
Chờ cửa xe mở ra, Lý Vũ Bằng đã chui vào, sờ cái này sờ cái kia, rồi bắt đầu lái điện thoại ra chụp.
“Anh Diệp, tối nay đi ăn một bữa cơm không?” Lý Vũ Bằng đề nghị.
“Không được rồi, tôi còn phải về nhà nấu cơm.” Diệp Mặc lắc đầu nói.
“Anh Diệp đúng là người đàn ông của gia đình.”
Ba người cười nói.
Lại ngời chơi một lát, rồi bọn họ đứng dậy rời đi.
Ra đến cửa, họ lại quay đầu nhìn về phía hai chiếc xe sang trọng, đi được một đoạn lại ngoái lại nhìn, họ đều cảm thấy có chút khó tin.
Bạn học ngủ cùng phòng năm đó, thế mà giờ đã trở thành một người nổi tiếng có 10 triệu fan hâm mộ, còn lái chiếc xe sang trọng vài chục triệu, bọn họ đều cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.”
“Tốt xấu gì thì mình cũng có người anh em rất giàu có.”
“Đúng vậy!”
Ba người liếc nhìn nhau rồi cười.
Nếu như là một người bạn học khác thì có lẽ họ sẽ hơi ghen ghét một chút, thế nhưng mà Diệp Mặc thì họ lại không hề ghen ghét chút nào, dù sao cũng đã ngủ với nhau vài năm, hơn nữa, người ta kiếm tiền dựa vào bản lĩnh thực sự của mình.
“Diệp Mặc giàu có như thế cơ à?”
“Khôngenigsegg? Còn có cả một chiếc Lamborghini? Có lầm không vậy?”
Ba người đem ảnh chụp up lên trong nhóm chat, nhóm chat của lớp lập tức như ong vỡ tổ.
Tất cả bạn học đều chấn động và kinh ngạc.
Cả nhóm chat bắt đầu sôi trào lên.
Bọn họ đều biết Diệp Mặc là một người nổi tiếng có 10 triệu fan ở trên mạng, nhưng mà họ lại không ngờ rằng Diệp Mặc giàu có như vậy.
Chiều này hôm đó, Diệp Mặc nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn học, khiến cho hắn phải trả lời rất vất vả.
Đến chạng vạng tối, Diệp Mặc liền về nhà.
Lại đi chợ mua một chút đồ ăn thường ngày, Diệp Mặc bắt đầu làm cơm.
Hơn bảy giờ tối, Tô Ngọc Tình mới trở về.
“Người gọi điện cho em tối hôm qua, là anh trai của em à?”
Lúc ăn cơm, Diệp Mặc hỏi.
Hôm nay Diệp Mặc suy nghĩ một chút, thì nhớ đến tối hôm qua Tô Ngọc Tình có nhận một cuộc điện thoại, hắn lập tức hiểu ra, vì sao người anh trai này lại phát hiện.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Tô Ngọc Tình ngẩng đầu, hỏi với giọng kinh ngạc.
“Không có gì, anh chỉ tò mò không biết anh trai em là người như thế nào thôi.” Diệp Mặc cười nói
“Anh ấy à! Cha em bảo là tính cách của anh ấy có chút vội vàng, tham hư vinh và thích sĩ diện, còn rất thích chém gió nữa. Nhưng thật ra anh ấy luôn đối xứ với em rất tốt.” Tô Ngọc Tình nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
“Anh của em đã kết hôn vài năm rồi, năm nay vừa mới đẻ đứa thứ hai, hai đứa bé đều do mẹ em trông.”
“Ừm.” Diệp Mặc gật đầu.
“Sau này anh sẽ được gặp thôi.” Tô Ngọc Tình vừa cười vừa nói: “Nếu như anh không thích anh ấy, cảm thấy không hợp nhau thì không cần để ý đến anh ấy, không sao đâu.”
“Ừm.” Diệp Mặc cười cười.
Ngày hôm sau, khi Diệp Mặc đi ra ngoài thì cũng không thấy Tô Trạch Phong đến nữa.
Diệp Mặc đi đến phòng làm việc, bận rộn một lúc thì điện thoại di động vang lên tinh tinh.
Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút.
Cảm giác quen thuộc này…
Diệp Mặc mở ra xem, quả nhiên là Ninh Vũ Đình gửi ảnh chụp đến.
Lần này, nàng mặc quần áo thủy thủ, nhưng mà có vẻ như quần áo hơi nhỏ nên căn bản không che được hết những đường cong mãnh liệt của nàng, những đường cong bị nhồi nhét dưới lớp vải mỏng manh, giống như sắp sửa nổ tung ra vậy.
Dưới chiếc eo thon gọn và bằng phẳng là một chiếc váy ngắn xếp ly, chỉ có thể che được một chút đùi mà thôi, đem đôi chân thon dài, rắn chắc và cân xứng hoàn mỹ của nàng lộ hết ra ngoài, trông cực kỳ khiêu gợi và xinh đẹp.
Trên bàn chân thì là một ống tất màu trắng, chỉ cao đến đầu gối.
Nàng bày ra đủ loại tư thế đáng yêu, chẳng qua là, với dáng người bốc lửa và xinh của nàng, thì cho dù tư thế có đáng yêu và thuần khiết đến đâu, cũng trở nên vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
“Thế nào, có đẹp không?”
Một lát sau, Ninh Vũ Đình gửi một tin nhắn đến, còn thêm một cái icon đáng thương.
“Chẳng phải cô đã nói là thanh toán xong rồi à? Sao còn gửi nữa?” Diệp Mặc trả lời.
“Đây là…”
“Ai nha! Nói như thế nào bây giờ, đúng là xấu hổ quá! Thật ra, tôi muốn bán những tấm hình này cho anh, anh cho muốn mua không?”
Ninh Vũ Đình do dự rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để trả lời.