Ninh Vũ Đình đang ngồi trên ghế, cặp chân đẹp thon dài của nàng đan vào nhau, gác lên mặt bàn để máy tính.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, khiến cho cặp đùi trơn bóng và trắng như tuyết này hiện lên một tầng ánh sáng chói mắt.
Ninh Vũ Đình vẫn còn mặc chiếc váy xếp ly đấy, chiếc váy đã rất ngắn rồi, nhưng dưới tư thế này của nàng, thì chiếc váy chả che đậy được thứ gì cả.
Vù vù---
Một cơn gió chui vào từ ngoài cửa sổ, lay động chiếc váy, phong cảnh mê người hiện ra.
Ninh Vũ Đình cầm điện thoại di động trên tay, gương mặt quyến rũ của nàng đang hiện lên vẻ thẹn thùng.
“Người này, sao còn chưa trả lời nhỉ.”
Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trên màn hình còn đang biểu hiện ra rằng đối phương vẫn đang gõ chữ, nhưng mà lại không có tin tức gì.
Nàng hơi khẩn trương, mấp máy đôi môi đỏ nở nang.
Anh ta sẽ không nghĩ rằng mình là một người phụ nữ tùy tiện và phóng đãng chứ?
Sau chuyện hôm trước, nhất định là anh ta sẽ hiểu lầm!
Ai nha! Làm sao bây giờ?
Ninh Vũ Đình cắn chặt bờ môi đỏ, càng nghĩ càng thấy hối hận.
Lúc đấy, mình không nên mua cái hộp đó.
“Tên hư hỏng này vẫn chưa trả lời!”
Đợi một lát, nàng vẫn không thấy Diệp Mặc trả lời, thì không khỏi hầm hừ một câu.
Tất cả đều tại tên bại hoại này hại mình bị hiểu lầm, tất cả đều là lỗi của anh ta!
“Cô rất thiếu tiền à?”
Cuối cùng thì đối phương cũng trả lời.
“Đúng thế! Rất thiếu tiền, bằng không thì tôi cũng đã không bán ảnh rồi.”
“Dù sao anh cũng đã xem nhiều ảnh của tôi rồi, lại xem thêm một ít cũng không có chuyện gì.”
Ninh Vũ Đình trả lời.
“TIền của cô đâu hết rồi?”
“Tiêu chứ còn làm gì nữa!”
Đối phương liền im lặng một hồi.
“Tôi chuyển cho cô 1 triệu NDT, cô qua bên này ký hợp đồng đi.”
Đối phương đã trả lời.
Ninh Vũ Đình tập trung nhìn vào, hai tay lập tức run rẩy, khiến cho chiếc điện thoại rơi xuống, nện lên bộ ngực của nàng, nhấc lên một trận sóng mãnh liệt, rồi chiếc điện thoại mới rơi xuống đất.
Nàng vẫn đứng sững sờ tại chỗ mà không hề động đậy.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng đã trợn tròn xoe.
Mình không nhìn nhầm chứ?
1 triệu NDT?
Tên bại hoại này, không nói gì đã chuyển cho nàng 1 triệu rồi?
“Ảo giác! Nhất định là ảo giác của mình!”
Nàng giơ tay ra vỗ một cái lên mặt mình để tỉnh táo lại: “Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu…”
Tinh tinh----
Đúng lúc này, điện thoại di động trên mặt đất vang lên âm thanh có tin nhắn.
Ninh Vũ Đình giật mình một cái, vội vàng lao xuống từ trên ghế, nằm nhoài ra mặt đất, cầm điện thoại đi dông lên xem.
Sau khi xem xong thì nàng ngây dại.
Ngay sau đó, hai tay nàng run lên, một mảnh trắng nõn trước ngực cũng gợn lên từng cơn sóng.
Không sai!
Đúng là 1 triệu NDT!
Anh ta điên rồi sao?
Nhiều tiền quá không biết làm gì à?
“Hợp đồng? Hợp đồng gì?”
Lúc này, Ninh Vũ Đình mới chú ý đến nửa câu sau.
“Chẳng lẽ là…hợp động bao nuôi? Anh ta muốn mình làm sugar baby?”
Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên một tia sáng, tia sáng này càng ngày càng rõ ràng hơn.
Chắc chắn là như vậy rồi!
Nhất định là anh ta thấy mình thiếu tiền, lại tưởng mình là một người phụ nữ tùy tiện, cho nên mới chuyển cho mình 1 triệu, rồi bảo mình đến ký hợp đồng, để mình làm sugar baby của anh ta.
“Hừ! Quả nhiên anh ta là một tên hư hỏng, một mực nhớ thương sắc đẹp của mình!”
“Ninh Vũ Đình mình không phải loại người tùy tiện như vậy, sao có thể ký loại hợp đồng này được.”
Ninh Vũ Đình hừ một tiếng.
“Thế nhưng mà, nếu như không ký, thì phải trả lại 1 triệu này…”
Ninh Vũ Đình nhìn 1 triệu trong tài khoản thì nàng lại do dự.
Khi nàng nhớ đến vẻ đẹp trai của đối phương thì chiếc dây cung trong lòng nàng đã buông lỏng ra vài phần.
Người ta đẹp trai như thế, mình cũng không thiệt thòi gì nha!
Chẳng qua chỉ cảm thấy, hơi có lỗi với Tô Thiên Hậu.
“Hay là…vẫn ký đi!”
Ninh Vũ Đình do dự rất lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
“Ai nha! Mặc bộ quần áo nào bây giờ? Chờ mình đi qua, nhất định anh ta sẽ giở trò xấu xa… ai nha nha! Thẹn thùng quá.”
Nàng đứng dậy, trong đầu xuất hiện những hình ảnh khiến cho người khác không nhịn được mà đỏ mặt.
Hôm nay, chính là một ngày quan trọng nhất của đời nàng.
“Mặc bộ đồng phục y tá này sao? Không được! Không được!”
“Hay là bộ đồng phục tiếp viên hàng không này nhỉ? Cũng không biết anh ta có thích loại này không…hay là anh ta thích mấy bộ cosplay chiến sĩ Ultraman?”
Ninh Vũ Đình mở tủ quần áo ra, tìm mấy bộ mà mình đã cất chứa, khi nhìn thấy bộ nữ chiến sĩ Ultraman này thì tâm thần của nàng rung lên, khuôn mặt đỏ bừng như đít khỉ.
“Không được! Như thế quá tà ác! Hôm nay mình phải mặc đẹp một chút!”
Nàng chọn một bộ quần áo hoa lệ nhất, rồi mới đi vào đi tắm.
Tắm rửa ngon lành xong, nàng bắt đầu trang điểm, mặc quần áo, lại đi thêm một tất chân hình lưới, rồi xịt một ít nước hoa.