Ninh Vũ Đình ra cửa, lái xe đi về phía phòng làm việc của đối phương.
Khi đứng ở trước cửa, nàng lại cảm thấy hơi khẩn trương.
Leng keng----
Ninh Vũ Đình hít một hơi sâu, rồi vẫn quyết định nhấn chuông.
“Cô đến rồi à!”
Cửa mở ra, một gương mặt đẹp trai ló ra.
Ninh Vũ Đình liếc nhìn một chút, thì mặt của nàng bắt đầu đỏ lên vì thẹn thùng.
“Cô sao thế? Sao tự nhiên mặt lại đỏ thế?” Diệp Mặc cảm thấy rất kỳ quái nên hỏi.
“Ai nha! Đây là lần đầu tiên mà! Nên người ta rất khẩn trương.” Ninh Vũ Đình cúi đầu đi vào, rồi nói với giọng xấu hổ.
“Lần đầu tiên cái gì?” Diệp Mặc lại càng kỳ quái.
“Anh đừng nghĩ rằng tôi như vậy, thực ra thì tư tưởng của tôi rất truyền thống…” Ninh Vũ Đình nói rất nhỏ, chờ khi đối phương đi vào, thì nàng đang định cởi áo khoác để lộ ra bộ quần áo mà nàng đã tỉ mỉ chuẩn bị.
“Đây! Đây là hợp đồng, cô xem rồi ký đi! Từ hôm nay trở đi, cô sẽ nhân viên của tôi.”
Diệp Mặc lấy ra một bản hợp đồng được tải xuống từ internet đưa cho Ninh Vũ Đình.
“A?”
Ninh Vũ Đình ngẩn người ra, bàn tay đang đặt trên cúc áo cũng cứng lại tại chỗ.
“A cái gì? Tôi đưa cô 1 triệu, chẳng lẽ cô định lấy không à? Những tấm ảnh đó không có tác dụng gì, sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy được.” Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc cảm thấy kỹ năng chụp ảnh của Ninh Vũ Đình rất tốt, cộng thêm sắc đẹp của nàng, thì nhất định sẽ như cá gặp nước ở trong giới paparazi, tin tức gì nàng cũng sẽ có thể lấy được.
Sau này, khẳng định là sẽ có chỗ dùng đến nàng.
Cả người Ninh Vũ Đình đã bị hóa đá.
Đến khi nàng lấy lại tinh thần, thì lúng túng đến mức đỏ bừng cả mặt.
Sau đó, nàng vội vàng di chuyển bàn tay khỏi cúc áo.
May quá, may mà mình chưa cởi ra, bằng không thì không nay chắc nhục chết tại chỗ này luôn rồi.
“Cô không ký à?” Diệp Mặc cau mày hỏi.
“Tôi ký!” Ninh Vũ Đình vội vàng nói ra với giọng hoảng hốt.
Nàng nhận hợp đồng, cầm bút, rồi ký lên.
“Xong rồi, cô đi đi! Có việc gì thì tôi sẽ liên hệ cô.” Diệp Mặc phất tay.
Ninh Vũ Đình thẫn thờ đi ra ngoài cửa.
“Ninh Vũ Đình ơi là Ninh Vũ Đình, mày đúng là con ngốc.”
Nàng đi đến trước vách tường, vẫn vị trí cũ, rồi đập đầu vào tường.
Hai lần đều do mình nghĩ nhiều, tự cho mình là thông minh, tự mình ảo tưởng…
Nàng cảm thấy mình đã ngốc hết thuốc chữa rồi.
“Chẳng lẽ anh ta…không hề tham luyến sắc đẹp của mình sao? Thế mà mình còn nghĩ, hôm nay cho anh ta một chút lợi lộc, hừ! Tuyệt đối không có lần sau! Tuyệt đối không!”
Ninh Vũ Đình ngồi lên xe, giở vạt áo ra nhìn vào bên trong, nàng tức giận hừ một tiếng.
Tất cả những thứ nàng cẩn thận chuẩn bị đều uổng phí.
Rồi nàng nhìn về phía phòng làm việc, miệng cong lên hừ một tiếng, ròi mới khởi động xe rời đi.
……
Buổi chiều, ánh nắng ấm áp.
Diệp Mặc biên tập xong video thì up lên, sau đó đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Hắn đẩy xe, đưa hai đứa nhỏ đi dạo bốn phía.
Những hôm thời tiết tốt như vậy, Diệp Mặc đều sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài đi dạo.
“Lại là anh ta kìa.”
Có không ít người ở cửa hàng bên đường nhận ra Diệp Mặc.
Dù sao thì một người vú em đẹp trai như vậy cũng không nhiều, nhìn qua một lần là không quên được.
Diệp Mặc đi dạo hơn nửa tiếng, sắc trời đã chạng vạng tối.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng bán một số đồ thủ công mỹ nghệ, còn có vài người đang đi hát dạo, có người kéo đàn nhị hồ, đàn tranh, rất là náo nhiệt.
Diệp Mặc đẩy hai đứa bé đi tới.
Hắn đi dạo qua mấy quầy hàng, rồi đẩy hai đứa nhỏ về phía người đánh đàn tranh.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: dẫn bọn nhỏ nghe âm nhạc nửa tiếng, có thể nhận được kỹ năng: Nhạc Cụ.]
Diệp Mặc nghe được vài phút, thì âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
“Nhạc cụ? Diệp Mặc hơi giật mình.
Chắc là kỹ năng về các loại nhạc cụ.
Diệp Mặc quay xuống nhìn hai đứa nhỏ, thì thấy thần sắc của bé gái Tĩnh Tĩnh có vẻ rất hưng phấn, đang kên lên y a y a.
“Hình như Tĩnh Tĩnh rất thích nghe âm nhạc nhỉ.”
Diệp Mặc cười cười, rồi vươn tay xuống bế bé gái lên.
Nhìn thây khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hòng này, Diệp Mặc không nhìn được mà thơm một cái, chọc cho đứa nhỏ cười lên khanh khách.
“Đứa bé này dễ thương quá!”
Có người qua đường nhìn thấy thì sợ hãi than lên.
Diệp Mặc cứ thế ôm Tĩnh Tĩnh nghe âm nhạc nửa giờ.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được kỹ năng: Nhạc cụ.]
Âm thanh của hệ thống lại vang lên.
Ngay sau đó, Diệp Mặc cảm thấy có vô số tri thức về âm nhạc tràn vào trong đầu mình, nào là sáo, đàn tranh, đàn piano, đàn violon… tất cả đều có.
“Cũng không tồi nhỉ!” Diệp Mặc cười khẽ.
Kỹ năng, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
“Nên về nấu cơm rồi.”
Diệp Mặc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 5 giờ, nên liền trở về.
Trước khi đi thì Diệp Mặc còn thưởng cho người đánh đàn không ít tiền.