“Tĩnh Tĩnh có vẻ rất thích âm nhạc, sau này phải cho con nghe nhiều một chút một chút.”
Buổi tối, lúc ăn cơm, Diệp Mặc kể chuyện này cho Tô Ngọc Tình nghe.
Tô Ngọc Tình hơi kinh ngạc.
“Vấn đề này phải nhờ em rồi.” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình không chỉ ca hát rất hay, mà còn biết rất nhiều nhạc cụ.
“Chuyện nhỏ.” Tô Ngọc Tình hé miệng cười.
Sau khi thu dọn xong, Diệp Mặc dỗ hay đứa bé đi ngủ, rồi mới đi vào phòng ngủ.
“Hôm nay…không được!”
Tô Ngọc Tình nằm trên giường, nhỏ giọng nói.
Diệp Mặc nhất thời hơi giật mình.
“Em…em lại đến tháng rồi.” Mặt nàng hơi ửng đỏ.
“Thế bụng em còn đâu không?” Diệp Mặc ân cần hỏi.
“Hơi hơi, có lẽ lát nữa sẽ đau hơn.” Tô Ngọc Tình sờ lên bụng, rồi cau mày nói.
“Thế để anh mát-xa cho em nhé.”
“Vâng!”
Nàng nhỏ giọng trả lời, rồi nghiêng người nằm xuống để Diệp Mặc mát-xa vùng bụng cho mình.
“Hết đau rồi!”
Một lát sau, nàng mơ mơ màng màng nói ra, đôi mắt xinh đẹp đã hơi khép lại, hàng lông mày giãn ra, khóe môi hơi cong lên, biểu cảm rất hượng thụ và vui vẻ.
Rất nhanh sau đó, nàng đã chìm vào giấc ngủ say.
Khi ngủ, trên gương mặt nàng vẫn mang theo nụ cười hồn nhiên, an ổn giống như trẻ con vậy.
Chờ đến ngày hôm sau, nàng tỉnh lại, sờ lên bụng một chút rồi hơi sững sốt.
Hình như không còn đau nữa rồi!
Tháng trước, Diệp Mặc cũng đã mát-xa cho nàng, nhưng mà về sau vẫn còn hơi đau đau, nhưng bây giờ thì lại không còn đau chút nào.
“Thần kỳ thế cơ à?”
Tô Ngọc Tình lẩm bẩm, cảm thấy hơi khó tin.
Tay nghề mát-xa của Diệp Mặc quá lợi hại rồi!
“Hôm nay em không xin nghỉ à?”
Diệp Mặc thấy Tô Ngọc Tình đi từ phòng ngủ ra thì hỏi.
“Không sao, em đã hết đau rồi.” Tô Ngọc Tình cười nói: “Coi như vẫn đau thì em cũng không nghỉ được! Thiếu em, thì sao họ làm việc được.”
Nàng đi lên hôn nhẹ lên gương mặt của Diệp Mặc một cái.
“Tối hôm qua vất vả cho anh rồi!” Nàng cười nói.
Nàng nhớ mang máng, tối hôm qua Diệp Mặc đã mát-xa rất lâu.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Mặc tiễn nàng lên xe, rồi mới đi đến phòng làm việc.
Diệp Mặc bắt đầu lên mạng mua các loại nhạc cụ, nào là đàn piano, đàn tranh… tất cả đều chọn nhãn hiệu tốt nhất để mua.
Một lát sau, chủ quán đã đưa hàng đến tận cửa.
“Hôm nay luyện thử đàn piano xem sao.”
Diệp Mặc ngồi xuống, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn vài cái, một chuỗi âm thanh dễ nghe vang lên.
Tuy rằng trước kia Diệp Mặc chưa từng tiếp xúc với piano, nhưng giờ phút này, dường như hắn đã trở thành một người chơi đàn vài chục năm rồi vậy.
“Hôm nay làm video đánh đàn đi.”
Diệp Mặc lấy máy quay ra, điều chỉnh một chút rồi bắt đầu trình diễn.
Quay chụp hết sức thuận lợi, video không cần biên tập quá nhiều là đã có thể up lên.
Video vừa up lên, đã có không ít fan lướt đến.
“???”
Tất cả bọn họ đều ngỡ ngàng.
Ảnh bìa của video là hình của một chiếc đàn piano, hôm nay anh ta muốn chế tạo đàn piano à?
Sau khi ấn vào xem bọn họ đều cháng váng.
“Con hàng này còn biết chơi đàn piano?”
“Rốt cuộc thì anh ta còn biết cái gì nữa? Không phải, rốt cuộc thì có gì mà anh ta không biết?”
Đám fan hâm mộ đã tê dại.
Đầu tiên là ngọc thạch, kim khí, sau đó là thêu thùa, nấu nướng, Figure…
Anh ta đã triển lộ ra rất nhiều kỹ năng, mà kỹ năng nào của anh ta cũng đỉnh của đỉnh.
Bọn họ còn tưởng rằng, đó là toàn bộ kỹ năng của anh ta rồi, nhưng thực sự không ngờ, anh ta còn biết chơi đàn piano nữa.
Nghe tiếng đàn này, ít nhất cũng phải là trình độ cấp đại sư.
“Có phải anh ta ghép nhạc không? Nếu như không phải thì anh ta quá kinh khủng!”
Khu bình luận bắt đầu có người nghi ngờ.
Diệp Mặc cũng nhìn thấy bình luận này.
Hắn hơi suy nghĩ, rồi quyết định lại live stream.
Có kinh nghiệm lần trước, Diệp Mặc chuẩn bị rất nhanh, sau khi xác định đã đóng chức năng khen thưởng, thì bắt đầu live stream.
“Live stream rồi.”
Fan hâm mộ bắt đầu thi nhau chui vào phòng.
“Streamer, Streamer, tại sao cái gì anh cũng biết thế?”
“Con hàng này trâu bò kinh!”
Nhìn thấy bàn tay quen thuộc trên màn hình, bọn họ không thể không tin.
Diệp Mặc cũng không xem bình luận, mà chỉ chuyên tâm đánh đàn.
“Móa! Anh ta biết thật này!”
“Đỉnh quá.”
Rất nhiều người bắt đầu tràn vào phòng live stream, khu bình luận đã bùng nổ.
“Ai nha, khen thưởng kiểu gì bây giờ, mười bông hoa hồng(*) cũng không tặng được.”
(*) một loại quà tặng trong tik tok.
“Streamer, anh có bản lĩnh live stream, thì phải có bản lĩnh mở khen thưởng chứ! Một ngày không tặng quà thì toàn thân tôi sẽ ngứa ngáy khó chịu.”
Có người bắt đầu trêu ghẹo.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua, cũng không để ý mà tiếp tục chuyên tâm đánh đàn.
Trong một văn phòng hào hoa ở thành phố H.
Giờ phút này, Tô Trạch Phong đang làm việc.
Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Tô Trạch Phong cầm lên xem, thì trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
Hôm trước, Tô Trạch Phong đã nhờ người đi điều tra tên mặt trắng nhỏ(tiểu bạch kiểm) kia, có lẽ giờ đã có thu hoạch.
“Không phải người thành phố H à!”
Tô Trạch Phong nhìn qua tin nhắn, vẻ mặt liền lộ ra vài phần châm chọc.
Thì ra là một tên nhà quê!
“Hử! Tên này còn là một streamer? Có hơn 10 triệu fan hâm mộ???”
Tô Trạch Phong tiếp tục xem, khi thấy Diệp Mặc có hơn 10 triệu fan thì hai mắt trừng to, ngẩn người tại chỗ.
P/s: Cầu đề cử!!!