Khi Quan Tuyết đang tắm, bỗng nhiên nàng lại nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, tiếng bước chân từ cửa phòng ngủ rồi lại gần bên ngày, nàng liền hơi giật mình, rồi đỏ mặt lên, cắn môi đỏ, rồi thầm gắt một tiếng.
Xem ra, cậu em trai này cũng bị mình trêu chọc cho không nhịn được nữa rồi, đây là muốn vào tắm chung với nàng sao?
Cũng không phải là không được. . .
Tiếng bước chân từ từ lại gần, trái tim nàng cũng theo đó mà đập loạn lên, toàn thân cũng căng cứng, trong đầu lại từ từ hiện lên những hình ảnh ướt át, làm cho cơ thể nàng mềm nhũn ra, một loại cảm giác tê dại lan tràn ra toàn thân.
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng tắm, sau đó, giọng nói trong trẻo của cậu em trai kia truyền vào: “Vậy. . .tôi . . . đi trước nhé!”
Khoảnh khắc đó, sắc mặt nàng cứng đờ lại.
Đây là. . . muốn bỏ chạy à?
“Tôi. . .còn phải về đón bọn nhỏ!”
“Ừm!” Nàng cắn môi, trầm thấp mà đáp lại, sau đó, liền nghe thấy tiếng bước chân đi xa, ánh mắt nàng lại lộ ra vài phần phức tạp, cũng không biết là thất vọng hay là cảm thấy may mắn.
Sau khi tắm rửa xong, nàng choàng khăn tắm đi ra phòng khách nhìn một chút, anh ta đã đi thật, còn thuận tiện dọn dẹp cái bàn cho nàng nữa, nàng đứng run run tại chỗ một lúc lâu, sắc mặt lúc thì đỏ bừng vì ngượng ngùng, khi thì lại lộ ra vài phần giận dữ.
“Phi! Quá nhát gan!”
Nàng gắt một tiếng, rồi cầm điện thoại di động trở về phòng ngủ.
Nắm lên giường, nàng mở Wechat ra xem, đang định gửi tin nhắn cho cậu em trai kia, nhưng nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra nên nói cái gì, đầu óc nàng vẫn hơi mơ hồ, dường như hơi rượu lại bốc lên rồi.
Hai chai rượu vang đỏ, thật ra thì cũng không ít, mà rượu vang đỏ lại rất ngấm, khi còn ở trên đường thì nàng chưa say lắm, nhưng hiện giờ thì đã phải say 7, 8 phần rồi.
“Thôi bỏ đi!”
Nàng phiền não một trận, cũng không biết nên nhắn cái gì, liền vứt điện thoại di động qua một bên, nằm sấp xuống một lúc, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Đến khi nàng tỉnh lại, nhìn đồng hồ một chút thì đã là hơn 2 giờ sáng.
Nàng ấn ấn trán, cố gắng để mình thanh tỉnh hơn một chút.
Từng cảnh tượng lúc tối lại xông thẳng lên đầu nàng, khiến cho cơ thể của nàng cứng tại chỗ, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, gương mặt xinh đẹp cũng lập tức đỏ bừng lên như đít khỉ.
“Xong! Xong rồi! Hình tượng của mình. . .”
“Sao mình có thể nói ra những câu như vậy chứ. . .Tất nhiên có thể nói là do mình uống say, thế nhưng mà, vẫn rất mất mặt nha!”
Nàng lập tức che mặt, rồi lăn lộn vài vòng ở trên giường.
Khi đang say, thì nàng cũng không cảm thấy gì, còn cực kỳ bạo dạn, cảm giác như chuyện gì mình cũng dám làm, nhưng bây giờ tỉnh rượu, nàng lại cảm thấy rất mất mặt.
“Để xem anh ta có nhắn tin mình không nào!’
Nàng xoay người một cái, với diện thoại di động ở một bên, rồi nhanh chóng mở ra xem.
“Không có à!”
Nàng lập tức thấy hơi thất lạc, nhưng cũng thở phào một hơi.
Chắc là không sao đâu, cứ giả vờ như mình uống say là được.
Nàng lại nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Hồng.
“Chị Quan, sao rồi?”
Nàng khẽ cắn bờ môi, nhỏ giọng mắng một tiếng.
“Tiểu Hồng này thật là!”
Tiểu Hồng này cứ luôn tự cho là thông mình, nếu như không phải vì Tiểu Hồng, thì tối nay nàng có thể xấu hổ như vậy sao!
“Thôi bỏ đi!”
Nàng còn đang định mắng Tiểu Hồng vài câu, nhưng mà nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì xấu, Tiểu Hồng cũng không có ý gì xấu.
Quan Tuyết nghĩ nghĩ, trả lời: “Chị vừa ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh xong! Hôm nay uống hơi nhiều!”
“Chủ tịch Diệp đâu? Đang ở bên cạnh chị à?” Tiểu Hồng trả lời rất nhanh, hiển nhiên là vẫn chưa ngủ.
“Không! Em nghĩ gì thế! Không có chuyện gì cả!”
Nàng gõ chữ rất mạnh.
Sau khi gửi xong, nàng lại nhíu mày, thật ra thì cũng không phải không có chuyện gì cả.
“Không thể nào! Chủ tịch Diệp không đưa chị về nhà sao?”
“Có, anh ta đưa chị về!”
“Chỉ như vậy?”
“Vậy em còn muốn thế nào nữa!”
Nàng nằm trên giường chát chít với Tiểu Hồng một lúc, rồi liền vứt khăn tắm qua một bên, chui vào trong chăn.
Nàng trằn trọc suy nghĩ lung tung, nên không ngủ được, lại mở Tik Tok ra xem, anh ta đã kết thúc live stream từ nửa tiếng trước, thế là nàng lại giở những video cũ của Diệp Mặc ra xem, xem được hơn nửa tiếng thì mới thấy buồn ngủ, lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Trong lúc ngủ mơ, cũng không biết nàng mơ thấy cái gì, mà còn thầm thấp nỉ non một tiếng: “Tên nhát gan!”
Gương mặt xinh đẹp của nàng lại hiện lên một chút thẹn thùng.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc vừa pha cho mình một ly trà.
Lúc này, tinh thần của hắn vẫn rất phấn chấn.
Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, rồi lại xuất thần tại chỗ một lúc, rất nhanh, hắn lại lắc lắc đầu, kiềm chế một số ý nghĩ xao động trong đầu mình, rồi mới đăng nhập vào mạng nội bộ của Nhân Hoa, bắt đầu xem bệnh án.
Sau đó, hắn lại xem một ít tạp chí khoa học, chơi cờ, một đêm trôi qua rất nhanh.
Đến bảy giờ sáng, bọn nhỏ tỉnh dậy, Diệp Mặc lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Bọn nhỏ đã được 15 tháng rồi, đã ăn được rất nhiều thứ, nên hắn thường xuyên đổi các món thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ.
Bận rộn đến 9 giờ, giặt quần áo xong, hắn chuẩn bị một chút rồi dẫn bọn nhỏ đi đến ra ngoài, đi một chuyến đến bệnh viện Nhân Hoa.
Hôm qua hắn chỉ đến Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ và hai khách sạn, cho nên hôm nay qua đây xem một chút.
Hắn gặp Lưu Khải Nhân ở bệnh viện, lại quyên góp một khoản tiền cho các bệnh nhân, sau đó đi lòng vòng một lúc mới rời khỏi bệnh viện.