Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1169 - Chương 1169: Quan Tuyết: Cứ Đổ Tại Rượu Là Được!

Chương 1169: Quan Tuyết: Cứ đổ tại rượu là được! Chương 1169: Quan Tuyết: Cứ đổ tại rượu là được!

Chiếc xe chạy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hình như người ngọc hơi thanh tỉnh hơn một chút, liền ngẩng đầu lên, mở cặp mắt đẹp mông lung ra, nhìn qua bên ngoài một chút, rồi lại tiếp tục dựa vào vai Diệp Mặc, nỉ non một tiếng: “Đến rồi sao?”

“Ừm!”

Diệp Mặc lại mở cửa, nhảy xuống xe trước, rồi mới cẩn thận đỡ Quan Tuyết xuống xe.

Người ngọc cũng ngồi dậy, lảo đảo bước xuống xe, rồi lại dùng cả hai tay để ôm cổ Diệp Mặc, cả người nàng đã treo lên người Diệp Mặc.

Thoáng chốc, một loại cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc, mêm mại và áp bách truyền đến, suýt nữa làm cho Diệp Mặc không thở nổi, hai tay hắn cũng ôm lấy nàng theo bản năng, nhưng tay lại không ôm trúng vòng eo, mà là một mảnh tròn trịa đẫy đà săn chắn.

“Ôm tôi đi lên, được không?” Người ngọc thầm thì một câu, hai tay vẫn ôm chặt Diệp Mặc, đôi giày cao gót dưới bàn chân ngọc hơi nhấc lên, nhẹ nhàng lắc lư trên không.

Diệp Mặc sửng sốt một chút, hơi ngẩng đầu lên, vừa hay đón được đôi mắt nóng bỏng như lửa của nàng.

Đây là. . .say sao?

Khóe miệng Diệp Mặc giật giật vài cái.

Lần trước, Vũ Đình uống say thì còn chẳng nói được một câu nào đã gục luôn rồi.

Nhưng nhin gương mặt đỏ hồng, và ánh mắt mê ly của nàng, thì dường như là say thật.

“Được rồi!” Diệp Mặc hơi bất đắc dĩ, dù sao cũng phải đưa lên nhà, “Nhưng cô xuống trước đi!”

“Tôi không xuống! Tôi. . .say rồi!” Nàng nũng nịu một câu, rồi lại quấn đôi tay ngọc chặt hơn.

Diệp Mặc đứng im một lúc, rồi bất đắc dĩ mà quay người, đi về phía thang máy.

“Được rồi, tôi xuống!”

Lúc này, người ngọc trên người hắn lại hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, thân thể trầm xuống, nhẹ nhàng đứng vững, đôi mắt đẹp kia lườm hắn một cái, khiến cho người ta có một loại cảm giác như thiếu nữ đang hờn dỗi.

Sau đó, đôi tay ngọc của nàng vươn ra, nắm chặt lấy tay của Diệp Mặc.

Cộc cộc cộc!

Nàng dùng những bước chân lảo đảo phù phiếm của mình để đi về phía trước, lảo đảo lung lay khiến cho Diệp Mặc có chút bận tâm.

Đi vào thang máy, Diệp Mặc giúp nàng ấn số.

Lần trước hắn đã đến rồi, nên cũng không biết nhà nàng ở tầng mấy.

Mở cửa, nàng lôi kéo Diệp Mặc vào nhà, tiện tay ném túi xách qua một bên, đôi chân đẹp thon dài lại dùng sức đá một cái, giày cao gót rơi xuống, nàng lại đá qua một bên.

Diệp Mặc kéo tay nàng một cái, muốn bỏ ra.

“Đã đến nhà rồi. . .”

“Ngồi. . . ngồi một lát đi mà!” Bàn tay của người ngọc vẫn nắm chặt tay hắn không buông, còn lôi kéo Diệp Mặc đi về phía ghế sô pha, “Anh. . . ngồi một lát đi, tôi. . .đi tắm trước! Được chứ!” Nàng kéo Diệp Mặc ngồi xuống ghế sô pha, rồi nghiêng người, mượn hơi rượu mà dí vào bên tai Diệp Mặc nói vài câu rất to gan.

Giọng điệu của nàng rất mềm mại đáng yêu, lại mang theo một chút nóng bỏng.

Nàng nói xong thì dừng lại một chút, bỗng nhiên nhếch đôi môi đỏ cười khanh khách một tiếng, rồi mới đửng thẳng dậy, đi về phía phòng ngủ, gương mặt xinh đẹp long lanh của nàng đã là một mảnh đỏ hồng, kiều diễm và ướt át.

Trong đôi mắt đẹp kia đang có những tia sáng quyến rũ đang lưu chuyển.

Nàng bước đi nhẹ nhàng, còn đưa tai vuốt vuốt mái tóc hơi xoăn của mình, để lại cho Diệp Mặc một bóng lưng gợi cảm nóng bóng và cực kỳ sexy.

Trong phòng ngủ, ánh đèn nhu hòa chiếu lên cơ thể người ngọc, khiến cho cơ thể nàng như được tăng thêm một tầng ánh sáng.

Đôi chân đẹp thon dài đã mất đi đôi tất chân, lộ ra dáng vẻ trơn bóng ban đầu của mình, nó còn mang theo một tia nhục cảm, nở nang và quyến rũ.

Nàng liếc mắt nhìn về phía tấm gương phía trước, chỉ thấy gương mặt của mình đã có năm sáu phần men say, ánh mắt thì mê ly, thần sắc vũ mị, hoàn toàn không giống với nàng của ngày thường.

Nàng quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng khách một chút, rồi cắn môi đỏ, quay người đi về phía phòng tắm.

Nàng có cảm giác, bản thận mình hơi là lạ, có thể nói ra những lời mà xưa nay đều không dám nói, giống như mấy lời ban nãy, bình thường thì có cho tiền nàng cũng không dám nói như vậy! Nhưng mượn hơi rượu, nàng nói mà chẳng cần nghĩ ngợi gì cả.

Ào ào!

Nước lạnh dính vào mặt, khiến cho nàng tỉnh táo hơn một chút, nhớ lại từng cảnh tượng vừa rồi thì không khỏi có chút e lệ.

Thật ra thì nàng chỉ hơi say thôi, chứ chưa say hoàn toàn, dưới trạng thái này, thì nàng vẫn có thể ý thức được mình nói gì và làm gì.

“Cũng không sao! Dù sao mình cũng uống rượu say rồi, rượu này còn là do anh ta gọi mình đi uống, cho nên không thể trách mình, không mất mặt chút nào cả!” Nàng còn hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thấy hơi đắc ý.

Dù sao, cứ đổ tất cả lỗi lầm cho rượu là được!

Nàng đang tắm, bỗng nhiên lại hơi do dự.

“Có điều, như vậy có phải hơi quá. . . hay không?”

Tốc độ này cũng quá nhanh! Nếu như thật sự. . . Vậy thì sau này mình sẽ phải đối mặt với anh ta kiểu gì đây?

Bỗng nhiên, trong lòng nàng lại thấy lo được lo mất.

Hơi rượu vẫn còn bốc lên, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình mơ mơ màng màng, nên cũng chẳng nghĩ được gì.

Bình Luận (0)
Comment