Trong khách sạn, Diệp Mặc tiếp bạn bè khách khứa, nên cũng uống khá nhiều.
Đến tầm tám rưỡi, bữa tiệc này kết thúc, Diệp Mặc tiễn từng người rời đi.
Lại tiễn một người rời đi, Diệp Mặc quay sang hỏi người ngọc đang gửi tin nhắn ở một bên. “Tiểu Hồng đâu?”
“Tiểu Hồng. . .” Người ngọc ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi đỏ, sắc mặt cực kỳ cổ quái. “Bị bệnh rồi!”
“Cái gì?” Diệp Mặc nghe thấy thế liền giật mình, khóe miệng cũng hơi run rẩy.
“Tiểu Hồng nói là. . .ăn linh tinh nên bị đau bụng!”
Người ngọc cười khẽ, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hai vệt đỏ ửng, không biết là vì say hay là gì.
“Ừ! Vậy. . .” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, hắn vốn định gọi người lái thuê, nhưng nhìn thấy gương mặt kiều mị mang theo vài phần say của nàng thì vẫn sửa lại, “Vậy tôi đưa cô về nhà! Để tôi gọi tài xế!”
“Ừm!” Quan Tuyết vuốt vuốt mái tóc, ừm một tiếng như không có chuyện gì.
Đến khi cúi đầu xuống, nàng liền trừng mắt, trong lòng lại thầm mắng một câu
Tiểu Hồng này. . .!
Ăn linh tinh đau bụng gì gì đó, chắc chắn là giả vờ, giống như hôm ở nhà nàng cũng thế, cậu em trai này vừa đến, Tiều Hồng liền tìm cớ chạy đi, có điều, hình như không cũng tệ lắm. . .
Nàng ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu em kia một chút, ánh mắt nàng hơi chuyển một cái, biến thành một biển lửa nóng.
Cũng không biết có phải là bởi vì đã uống rượu, có chút men say, cho nên nàng cảm thấy hiện giờ mình bạo dạn hơn hẳn, một số suy nghĩ chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, thì hiện giờ tất cả đã chui ra.
Diệp Mặc gọi tài xế xong thì quay sang nhìn nàng.
“Cô sao thế?”
“Hơi rượu bốc lên! Hơi choáng váng rồi!” Quan Tuyết ưm một tiếng, cơ thể hơi dựa ra sau một chút, lại đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ như sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chờ tài xế đến, Diệp Mặc mới đi qua, đỡ nàng đi.
“Lên xe đi!”
Cộc cộc!
Người ngọc lảo đảo được vài bước, bỗng nhiên thân thể run lên một cái, lảo đảo một chút như sắp ngã xuống, Diệp Mặc lập tức vươn tay phải ra, ôm lấy eo của nàng theo bản năng.
Vòng eo nhỏ gọn, mềm mại không xương, xúc cảm tuyệt vời trong tay khiến tâm thần Diệp Mặc rung động.
Hắn ôm vòng eo của nàng, nhẹ nhàng đỡ lên, thân thể nàng thuận thế mà nghiêng qua, một đoàn ôn hương nhuyễn ngọc lập tức sà vào ngực của Diệp Mặc, thân thể nở nàng thành thục của nàng còn mang theo những hơi nóng, lại còn tản ra một mùi hương nồng đậm, say lòng người, có thể câu hồn đoạt phách người khác.
Thân thể của Diệp Mặc cứng đờ, hắn hơi ngơ ngác một chút.
Thân thể của Quan Tuyết cũng hơi cứng đờ, Diệp Mặc còn có thể cảm nhận được vẻ căng cứng từ da thịt của nàng, nhưng nàng vẫn không lùi lại, mà tiếp tục duy trì tư thế này, lại còn nhích lại gần Diệp Mặc hơn, gương mặt còn gối lên ngực Diệp Mặc.
Trong miệng nàng còn lầm bầm vài câu mơ hồ, ra vẻ như mình đã say.
Khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng, không phân biệt được là say rượu hay là xấu hổ.
Diệp Mặc nhếch miệng, bật cười một tiếng.
“Cũng không uống bao nhiêu mà!”
Hắn nhớ rằng, cả bàn chỉ uống hai chai rượu vang đỏ, và mấy chai rượu trắng, Quan Tuyết chỉ uống rượu vang nên không say đến mức này mới phải, dựa theo những gì nàng nói, thì tửu lượng của nàng cũng khá ổn mà.
Lúc này, người ngọc trong ngực lại lầm bầm một tiếng: “Tôi. . .Tôi vẫn chưa say đâu!” Nói xong còn đẩy hắn một cái, lùi về sau, muốn tránh thoát khỏi tay hắn.
“Lên xe đi!”
Diệp Mặc rất bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục dìu nàng đi về phía xe, lại đỡ nàng ngồi lên xe, sau đó cũng lên xe.
Diệp Mặc báo địa chỉ cho tài xế.
Sau đó, hắn sửa lại cà vạt rồi thở phào một hơi, liền cầm điện thoại di động lên xem, đã hơn 9 giờ rồi, lại lên mạng lướt Weibo một lúc, khi Diệp Mặc đang xem, bỗng nhiên người ngọc bên cạnh lại dựa qua.
Đầu của nàng gối lên vai hắn, còn cọ cọ đầy thân mật.
Diệp Mặc giật mình, quay đầu nhìn qua.
Ánh mắt bình tĩnh của hắn rơi vào nửa gương mặt xinh đẹp kia.
Gương mặt này của nàng vốn là cực kỳ xinh đẹp, còn hơn cả các ngôi sao, minh tinh điện ảnh kia một bậc, năm tháng không để lại dấu vết nào trên gương mặt của nàng, trái lại còn tăng thêm cho nàng vẻ phong vận thành thục và mị lực.
Nàng uống rượu, nên trên mặt tăng thêm vài phần đỏ hồng, trông càng lộ ra vẻ kiều diễm.
Hắn đã nhìn thấy không ít mỹ nhân say rượu, Tư Vi này, Vũ Đình này. . . nhưng mấy người này đều có phong tình khác biệt, không ai là giống nhau cả.
Tuổi của Quan Tuyết cũng không khác Dương Mạn Ny là bao, đến cả dáng người cũng nở nang như nhau, nhưng hai người lại có chỗ không giống nhau, Quan Tuyết càng đoan trang rực rỡ hơn, từ xưa đến nay vẫn luôn có phong phạm của một nữ cường nhân tài trí và thành thục.
Mà Dương Mạn Ny thì càng xinh đẹp hơn, vũ mị hơn một ít, uống một chút rượu vào là mị lực bắn tứ phía.
Không thể nói người nào càng xinh đẹp hơn, chỉ có thể nói mỗi người mỗi vẻ, đều có phong vận, không phân cao thấp.
Ngửi ngửi trên người người ngọc, còn tản ra một mùi hương cơ thể thành thục khiến cho nội tâm hắn ngứa ngáy, trong lòng cũng nổi lên một vài suy nghĩ, vất vả lắm mới nhẫn nhịn được.