Ông ta chỉ nhìn một lát, rồi biết điều mà rời đi, khi ra khỏi tòa nhà, ông ta liền cầm điện thoại di động lên, tìm một chút lại không tìm thấy số điện thoại của Triệu Hải Giang, à đúng, hình như mình đã xóa từ lâu rồi.
Đợt cắt giảm biên chế đó, ông ta đã đuổi không ít người, cũng xóa số liên lạc luôn.
“Ai có thể ngờ được chứ!” Ông ta tát nhẹ vào mặt mình một cái, rồi không nhịn được mà gượng cười.
Lúc trước thì đuổi người rất dứt khoát, bây giờ lại muối mặt đi mời người trở về, nếu như Triệu Hải Giang đã tìm được công việc khác, vậy ông ta phải làm sao đây?
“Hỏi một chút vậy!”
Ông ta nhắn tin cho mấy người cấp dưới để hỏi số điện thoại của Triệu Hải Giang, sau đó liền gọi qua.
“Alo! Hải Giang à! Ha ha! Là tôi, tổng giám đốc Nhậm đây! Tôi muốn hỏi một chút, anh đã tìm được ông việc mới chưa? Chưa à! Vậy thì tốt quá! Tranh thủ thời gian trở về công ty đi, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho anh, cho anh làm tổng giám đốc luôn!”
“Tôi không đùa đâu! Tôi là loại người đó à? Tôi nói thật mà. . ., tôi cầu xin anh đó. . .”
Đầu dây bên kia, Triệu Hải Giang đầy mờ mịt và mê mang.
Anh ta làm thế nào cũng không hiểu được có chuyện gì xảy ra, tại sao vị ông chủ cũ cay nghiệt và keo kiệt của mình lại bỗng nhiên đổi tính rồi?
Nghe tiếp một lúc, thì sắc mặt anh ta càng ngốc trệ, chỉ cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.
Bà vợ Lưu Nhuế vừa từ phòng của con trai đi ra, nhìn thấy chồng mình ngồi ngây người trên ghế sa lon thì không khỏi kinh ngạc, nói: “Hải Giang, có chuyện gì thế?”
Triệu Hải Giang không lên tiếng, mà vẫn ngồi im như cũ.
Điện thoại ở trong tay cũng đã cúp máy.
“Đến cùng thì có chuyện gì!” Lưu Nhuế đi qua ngồi xuống bên cạnh chồng, thấy chồng mình vẫn không lên tiếng, chị ta cũng không để ý, mà lầm bẩm nói: “Lát nữa anh đi vào phụ đạo cho con đi! Haiz! Em dạy được một lúc mà đã thay đau đầu rồi! Anh nói xem, trình độ của chúng ta cũng không kém mà, tại sao sinh con trai lại đần như vậy chứ!”
Lưu Nhuế oán trách một trận, xong lại nhìn về phía phòng của con trai rồi nở nụ cười.
Tuy rằng trong miệng oán trách, lại rất nghiêm khắc với con trai, nhưng đáy lòng chị ta vẫn rất yêu thương con trai, cảm thấy con trai mình khỏe mạnh như bây giờ thì đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Sau đó, Lưu Nhuế lại bắt đầu lải nhải với chồng mình: “Đúng rồi, anh đã tìm được việc chưa? Anh cũng nhiều tuổi rồi, ánh mắt cũng đừng quá cao nữa, công việc tốt không dễ tìm như vậy đâu, tìm công việc ổn định một chút là được rồi!”
Lúc này, Triệu Hải Giang mới hơi tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng nói: “Công việc. . .có rồi!”
Lưu Nhuế kinh ngạc nói: “Có rồi? Công ty nào vậy? Là cuộc điện thoại vừa rồi à?”
Triệu Hải Giang dùng giọng nói không chắc chắn để nói: “Là tổng giám đốc Nhậm cũ của anh, ông ấy. . .ông ấy. . . mời anh trở về, còn nói là để cho anh làm tổng giám đốc!”
“Ừ! Quản lý à? Hả? Anh nói cái gì cơ?” Lưu Nhuế khẽ giật mình, kêu lên một tiếng, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Anh. . .anh điên rồi à! Có phải anh cũng bị đần rồi không! Nằm mơ đi thôi!” Lưu Nhuế vươn tay, vỗ mạnh lên đầu của chồng mình, muốn cho chồng mình tỉnh ngủ, đừng mơ nữa.
Triệu Hải Giang hoảng hốt nói: “Thật. . .thật mà!’
“Thật á? Không thể nào! Gặp quỷ rồi!” Lưu Nhuế kêu lên một tiếng, đôi mắt đẹp trợn tròn xoe.
Chị ta đứng dậy, hai tay chống nạnh mà đi tới đi lui trong phòng, trên mặt thì tràn đầy vẻ kinh ngạc, chấn động và nghi ngờ, khó hiểu.
“Tổng giám đốc Nhậm còn cầu xin anh quay lại công ty, còn nói là nếu anh không quay về, thì công ty sẽ xong đời, ông ấy cũng sẽ xong đời!” Triệu Hải Giang càng nói thì càng thấy hoảng hốt, thất thần.
“Chuyện này. . .” Lưu Nhuế lại kêu lên sợ hãi.
Triệu Hải Giang lại thì thào: “Hình như ông ấy . . .còn nói đến một cái tên, gọi là ông chủ Diệp, còn nói ông chủ Diệp sẽ không bỏ qua cho ông ấy, dường như ông ấy còn đang rất sợ hãi, rất sợ hãi!”
Vị được gọi là ông chủ Diệp này, nhất định là cực kỳ khó lường, cho nên tổng giám đốc Nhậm mới hoảng sợ như vậy!
“Ông chủ Diệp?” Lưu Nhuế khẽ giật mình, “Cái gọi là ông chủ Diệp này thì có quan hệ gì với anh, tại sao họ Nhậm kia lại phải mời anh trở về?”
“Diệp? Không phải là. . . cậu ấy chứ?” Triệu Hải Giang ngẩn ngơ một chút, bỗng nhiên lại nhớ ra thứ gì đó.
Đừng bảo là, nhân vật khiến cho tổng giám đốc Nhậm sợ hãi như vậy lại chính là đồng nghiệp cũ của mình, cũng chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà mình!
Nhưng mà cũng không đúng!
Nếu như là Diệp Mặc, thì tại sao tổng giám đốc Nhậm lại sợ hãi như vậy?
Lần trước, tổng giám đốc Nhậm biết thân phận của Diệp Mặc thì cũng chẳng sợ hãi gì, trái lại còn thường xuyên mở miệng mắng vài câu, mắng Diệp Mặc trang bức, rõ ràng có tiền như vậy mà còn nhất định phải giả nghèo giả khổ, còn mắng Diệp Mặc giả vờ thiện lương tốt bụng.
Lưu Nhuế cũng hiểu chồng mình đang nói đến ai, chị ta không khỏi càng nghi ngờ hơn.
“Là cậu ấy? Cậu ấy. . .lợi hại đến mức này sao?”
Triệu Hải Giang lắc đầu: “Không biết nữa!”
Hai vợ chồng nhìn nhau, cả hai đều mờ mịt và mê mang.