“Ấy! Sếp Đặng, không có chuyện gì!” Lúc này, Diệp Mặc cười khẽ, khoát tay chặn lại, hòa hoãn bầu không khí đang căng cứng này, “Ông ta xin đầu tư bao nhiêu vậy?”
Sếp Đặng hung hăng trừng mắt qua bên kia một chút, rồi mới thu vẻ uy nghiêm của mình lại, cười nói: “100 triệu!”
“100 triệu à! Cũng được!” Diệp Mặc gật gù, “Tổng giám đốc Nhậm, tôi sẽ bỏ số tiền này, có điều, ông phải dùng cổ phần để đổi, còn nữa, công ty cũng phải do người khác quản lý! Hải Giang vẫn còn ở công ty chứ? Vậy thì để anh ấy quản lý đi!”
Tổng giám đốc Nhậm nghe xong thì hơi sững sờ, ngay sau đó thì định từ chối.
Cầm cổ phần ra đổi?
Hơn nữa, lại còn muốn đổi người quản lý?
Đây không phải muốn tước quyền lực của ông ta, cướp công ty của ông ta sao!
“Tổng giám đốc Nhậm, ông chủ Diệp đã có lòng tốt, ông cũng đừng không biết điều!” Sếp Đặng lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, “Cái công ty rách của ông cũng chẳng bán được 100 triệu đâu, ông chủ Diệp có thể bỏ tiền ra để cứu công ty rách đó, đã là hết lòng giúp đỡ rồi!”
Tổng giám đốc Nhậm cũng không dám nói gì, nhưng mặt đã đỏ bừng lên.
Nói thì nói như vậy, thế nhưng mà, bắt ông ta giao quyền quản lý và công ty ra thì không khỏi hơi quá đáng rồi.
Sếp Đặng lại nói: “Tổng giám đốc Nhậm, chắc ông vẫn không biết ông chủ Diệp lợi hại đến đâu đâu nhỉ! Chỉ cần một câu nói của ông chủ Diệp, thì đừng nói là 100 triệu, mà 1 xu ông cũng không lấy được đâu!”
Sau khi nghe xong thì tổng giám đốc Nhậm há hốc miệng, lộ ra vài phần ngốc trệ và không tin.
Lời này của Sếp Đặng, tâng bốc cũng hơi quá rồi!
Đúng là tên này có chút địa vị, trong nhà cũng có tiền, nhưng bản thân chỉ là một tên nhãi trẻ tuổi mà thôi, vẫn còn non và xanh lắm, nhưng tại sao trong miệng của sếp Đặng lại giống như một nhân vật lợi hại có thể hô phong hoán vũ, thủ đoạn thông thiên, lại có sức ảnh hưởng không gì sánh được vậy?
Chuyện này, làm sao có thể!
Sếp Đặng nheo mắt nhìn ông ta, trong mắt lại lộ ra vài phần mỉa mai và giễu cợt.
“Tự ông xem đi, những người đang ngồi ở trong này đều là khách quý của Diệp tiên sinh đấy!” Sếp Đặng nhíu mày, rồi ra hiệu cho tổng giám đốc Nhậm nhìn vào trong gian phòng.
Tổng giám đốc Nhậm hơi chần chờ một chút, bán tín bán nghi đi qua.
Thế mà sếp Đặng lại nhận lời mời của tên này á?
Mà trong này, lại còn có rất nhiều nhân vật lợi hại, tất cả đều là do tên này mời đến á?
Chuyện này, vừa nghe đã thấy không thể tin nổi rồi!
Tổng giám đốc Nhậm đến cửa thì nheo mắt nhìn kỹ vào trong phòng.
Thoáng chốc, toàn thân ông ta run rẩy kịch liệt, hai mắt tròn tròn lên như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng vậy.
Tổng giám đốc Nhậm ngây người, hoảng hốt ở cửa rất lâu.
Ông ta không thể tin nỗi chuyện những người ở trong phòng này đều do Tiểu Diệp mời đến, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc rồi.
Nói là quen thuộc, nhưng chỉ là từng nhìn thấy chứ không phải quen biết, dù sao thì thân phận của ông ta cũng không có tư cách đi kết bạn với những người này, mà người ta cũng không để ông ta vào mắt.
Ông ta là cái chim gì?
Cũng chỉ là một ông chủ nhỏ mà thôi, còn những người này, thì đều là đại lão cả!
Tiểu Diệp này, đến cùng là. . .?
Rất lâu sau, ông ta mới quay cơ thể cứng ngắc của mình lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai kia, giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
Đến cùng thì trong nhà Tiểu Diệp có bao nhiêu tiền?
Không, chỉ là có tiền thôi sao?
Tâm thần ông ta rung mạnh, sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt.
Sếp Đặng tiến lên, đưa tay vỗ vai ông ta một cái.
“Tổng giám đốc Nhậm, giờ hiểu rồi chứ!”
Tổng giám đốc Nhậm đang hoảng hốt, bỗng nhiên bị vỗ một cái, thân hình liền hơi lảo đảo, đến khi tỉnh táo lại thì lại cực kỳ hoảng sợ.
“Ông. . .ông chủ Diệp!” Ông ta quay người lại, cuống quít khom người xuống, bởi vì đang cực kỳ khủng hoảng nên giọng điệu còn hơi run rẩy, “Ngài nói làm thế nào thì làm thế đó, tôi cũng cảm thấy con người của Hải Giang không tệ, để cho cậu ta quản lý cũng tốt lắm!”
Ông ta nói xong thì sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Triệu Hải Giang, đã bị ông ta đuổi việc từ lâu rồi.
Xem ra Tiểu Diệp, không, xem ra vị này vẫn còn chưa biết chuyện này, nếu như biết, thì sợ rằng sẽ rất tức giận, lát nữa nhất định phải mời Triệu Hải Giang trở về mới được.
Vị này đối với Triệu Hải Giang thực sự không tệ, hình như lúc trước còn cứu con trai của Triệu Hải Giang, nhưng mà cũng đúng, khi vị này còn làm việc ở công ty, thì cũng chỉ có Triệu Hải Giang đối xử tốt với vị này nhất.
Triệu Hải Giang tốt số thật, thế mà lại gặp được một quý nhân như này!
Diệp Mặc lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta một chút.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi! Tôi sẽ để người của tư bản Thanh Sam liên hệ với ông!”
Nếu như không phải trong công ty này còn có một ít người quen, thì hắn cũng chẳng muốn cứu người này.
“Vâng vâng!” Tổng giám đốc Nhậm vội vàng cúi đầu khom lưng đáp lời.
“Tôi vào trước đây!” Diệp Mặc nói xong liền quay người đi về phòng.
Sếp Đặng cũng liếc mắt nhìn qua, rồi cũng lười quan tâm nữa, mà trực tiếp đi vào theo.
Tổng giám đốc Nhậm đứng ở ngoài, rướn cổ thăm dò bên trong một chút, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng, những người ở bên trong phòng này quá lợi hại, nếu như có thể đi vào làm quen, mời một chén rượu, thì tốt biết bao.
Nhưng ông ta cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, chứ không dám bước vào trong.
Bữa tiệc đẳng cấp như vậy, không phải người như ông ta có thể đi vào.