Tổng giám đốc Nhậm không lên tiếng, mà chỉ cười xấu hổ, càng hiện lên vẻ quẫn bách và khó chịu.
Ông ta cúi đầu xuống, không dám người người đã từng là nhân viên của mình này.
Lần gặp mặt trước, ông ta vẫn còn khoe khoang đắc ý ở trước mặt Tiểu DIệp này, thậm chí còn cười nhạo vài câu, chỉ sợ Tiểu Diệp này nhìn thấy dáng vẻ chán nản của ông ta bây giờ thì còn cực kỳ vui sướng ý chứ.
Diệp Mặc giải thích, nói: “A! Là chuyện vài năm trước rồi, khi đó mới tốt nghiệp, nên vào công ty của tổng giám đốc Nhậm làm một thời gian!”
Sếp Đặng chỉ ừ một tiếng.
Có một ít công tử nhà giàu thích chơi trải nghiệm cuộc sống như vậy, cho nên cũng không có gì kỳ lạ.
“Đây là. . .chuyện gì thế?”
Diệp Mặc quay người nhìn về phía tổng giám đốc Nhậm, ném cho ông ta một ánh mắt dò hỏi.
Tổng giám đốc Nhậm ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe, ấp úng không nói thành lời.
Ông ta không muốn nói, sợ rằng nói ra sẽ bị Tiểu DIệp này chê cười, mà nhìn thái độ của sếp Đặng, thì coi như nói thì cũng không có tác dụng gì, cũng sẽ không nhận được một xu nào.
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn về phía sếp Đặng.
Sếp Đặng nói: “Dạo này, công ty của bọn họ làm ăn lỗ vốn, hết vốn, cho nên tìm tôi xin đầu tư!”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Không có tiền? Tôi nhớ năm ngoài vẫn rất tốt cơ mà!”
“Đúng vậy! Năm ngoái công ty của bọn họ kiếm được rất khá, nhưng người này vừa có tiền thì đã bắt đầu phung phí, ngành game năm nay lại khó khăn, cho nên ngủm củ tỏi luôn, tiền lương cũng không phát được nữa rồi!” Sếp Đặng nói xong còn cười xùy một tiếng.
Đến bước đường này, thì không phải là vấn đề của ngành nghề nữa, mà là do vị tổng giám đốc này mù quáng tự đại, tiêu xài lung tung mà thôi.
“Ra là vậy!” Diệp Mặc cũng không thấy kinh ngạc lắm.
Hắn rất rõ ràng vị tổng giám đốc Nhậm này là người như thế nào, ông ta cực kỳ keo kiệt với nhân viên, nhưng là cực kỳ hào phóng với bản thân mình, lại còn thích ra vẻ giàu sang, lần trước, vừa mới phát tài thì đã muốn bao cả tầng cao nhất của Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ để làm phòng làm việc cơ mà.
“Công ty này đã không cứu nổi rồi, đầu tư vào căn bản cũng chỉ là lãng phí tiền mà thôi!” Sếp Đặng nói xong thì lại hừ lạnh một tiếng, kể cả có tổng giám đốc Nhậm ở đây thì cũng chẳng e ngại chút nào.
Tổng giám đốc Nhậm đỏ mặt lên, cũng không dám lên tiếng.
Vị Sếp Đặng này có thân phận cực kỳ hiển hách, vị này không chỉ là ông chủ lớn có vài tỷ, mà còn có rất nhiều mối quan hệ ở trong thành phố nữa, cho ông ta một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám đắc tội với một nhân vật như vậy.
Ông chỉ có thể khom người, cẩn thận từng ly từng tý và cười làm lành, phải nói là cực kỳ hèn mọn.
Chắc Tiểu Diệp này cũng dựa vào tiền của gia tộc nên mới có thể cùng ăn cơm với một nhân vật như sếp Đặng thôi!
Ánh mắt ông ta đảo qua gương mặt đẹp trai kia, trong lòng lại âm thầm hầm hừ, và ghen ghét.
Ông ta vốn cho rằng đây chỉ là một nhân viên bình thường, thậm chí còn hơi nghèo hèn, nhưng không ngờ lại là một phú nhị đại, trong nhà có không biết bao nhiêu là tiền, còn có một bệnh viện và một tòa nhà nữa.
Cảm giác ưu việt trong đáy lòng của ông ta lập tức mất cân bằng, trở nên vô cùng đỏ mắt.
Sau khi trở về, ông ta và mấy người Lý Bân nhắc đến Tiểu Diệp này thì tâm lý rất chua, lại còn mắng thêm vài câu, không phải chỉ là một phú nhị đại thôi sao, trong nhà có chút tiền bẩn mà thôi, phải như vậy thì bọn họ mới thoải mái hơn một chút.
“Tên này, nhất định là đang chê cười mình!”
Ông ta vừa chạm vào ánh mắt kia thì liền bóp nắm đấm, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, trong lòng chỉ cảm thấy biệt khuất và phẫn uất.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói: “Tổng giám đốc Nhậm, công ty thiếu bao nhiêu tiền?”
Thật ra thì hắn khá xem thường vị tổng giám đốc Nhậm này, cũng không để ông ta vào mắt, nhưng dù sao hắn vẫn có chút cảm tình với công ty này, trong đó còn có vài người quen của hắn nữa, ví dụ như Triệu Hải Giang.
Tổng giám đốc Nhậm hừ lạnh, khiển trách một câu: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu!”
Diệp Mặc còn chưa lên tiếng, sắc mặt của sếp Đặng ở bên cạnh đã trầm xuống, phẫn nộ quát: “Ông nói chuyện với ông chủ Diệp kiểu gì thế!” Ông ta nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra vẻ xem thường và chán ghét mãnh liệt.
Cái họ Nhậm này thật đúng là không có ánh amwts.
Chỉ là một ông chủ nhỏ mà cũng dám nói thế với một nhân vật như ông chủ Diệp, chăng trách lại lăn lộn đến bước đường này, đúng là một thằng ngu!
Tổng giám đốc Nhậm giật mình, mặt đầy mờ mịt.
Ông ta không hiểu vì sao sếp Đặng lại phản ứng lớn như vậy, tên này còn chưa nói gì mà sếp Đặng đã lên tiếng trước rồi, hình như còn rất bảo vệ tên này, nhưng mà kỳ lạ thật, tên này chỉ biết xài tiền của gia đình, còn bản thân chỉ là một tên nhãi trẻ tuổi, nào có đáng giá để sếp Đặng bảo vệ chứ?
Chẳng lẽ. . .là họ hàng thân thích?
Không không, nếu như là họ hàng thân thích, thì làm sao lại gọi là ông chủ Diệp được, hơn nữa, có vẻ như sếp Đặng còn rất tôn kính tên này nữa, như kiểu thân phận và địa vị của tên này còn cao hơn cả sếp Đặng vậy.
Nhưng mà điều này. . .làm sao có thể chứ!
Nói thế nào thì sếp Đặng cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thành phố, bối phận lại cao. . .