Có người còn bắt chuyện với nàng.
“Tổng giám đốc Quan, có thể uống rượu không?”
“Uống rượu vang đỏ đi!”
Nàng cầm một chai rượu vang, rót cho mình một ly.
Tửu lượng của nàng cũng không tốt lắm, nhưng cũng không quá kém, nên uống một chút cũng không thành vấn đề.
“Uống ít một chút!”
Nghe thấy tiếng quan tâm trầm thấp ở bên cạnh, thì nàng chợt cảm thấy trong lòng rất ấm áp, liền khéo léo ừ một tiếng.
Nàng ưu nhã cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, liền nghe thấy vị sếp Đinh kia quay sang bên này, hỏi cậu em trai này về chuyện tấm ảnh vài hôm trước.
“Cậu em Diệp, mấy hôm trước. . .”
Diệp Mặc lên tiếng: “A! Là tôi mời ông ấy đến để bàn chuyện làm ăn, còn nhờ ông ấy mua giúp một công ty kỹ thuật hàng không vũ trụ, làm hỏa tiễn và tên lửa, khoảng tầm 10 tỷ!”
“Hỏa tiễn cơ à, cái đồ chơi này rất lợi hại đấy!”
“Ông chủ Diệp là người trẻ tuổi, nên tất nhiên cảm thấy hứng thú với những thứ này rồi!”
Mọi người trên bàn cơm lập tức nghị luận ầm ĩ và náo nhiệt.
Sau khi kích động xong thì trong lòng bọn họ cũng thấy hơi kính nể.
Nhẹ nhàng bỏ ra 10 tỷ để thu mua một công ty làm hỏa tiễn và tên lửa, thực lực của ông chủ Diệp này quả nhiên rất mạnh mẽ, chẳng trách ông chủ Đinh thường xuyên nói mình không nhiều tiền bằng vị này.
Quan Tuyết nghe xong thì cũng hơi giật mình.
Tiếp đó, nàng lại lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà chỉ cảm thấy cậu em trai này lại tùy hứng giống như trước kia thôi.
Hiện giờ, làm hỏa tiễn là không kiếm được tiền, mà còn rất đốt tiền!
Có điều, đây là tính tình của anh ta, bá đạo lại tùy hứng, trước kia cũng vì Tô Thiên Hậu mà trực tiếp nện tiền mua Thời Đại, sau đó lại nện tiền mua tòa nhà Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ.
Hiện giờ, lại bắt đầu coi trọng mấy đồ chơi lớn như hỏa tiễn với tên lửa rồi.
“Là công ty Tinh Hồng Khởi Nguyên, tôi cảm thấy ngành này rất có tiền đồ, cho nên mới mua. . .”
Diệp Mặc cạn vài chén với mọi người, rồi lại tiếp tục trò chuyện về đề tài này.
Một lát sau, có người ở bên cạnh đứng dậy, quay sang nói một câu: “A! Xin lỗi, tôi có việc ra ngoài một chút, mọi người cứ nói chuyện trước đi nhé!” Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.
Ông ta mở cửa phòng, đi ra ngoài, liền có người đi đến nói nhỏ vài câu với ông ta.
Thái độ của đối phương rất thấp, giọng nói còn mang theo vẻ cầu khẩn.
“Sếp Đặng, thật sự van xin ngài. . .”
“Tôi đã nói rồi, không được là không được! Tôi đã từ chối nhiều lần rồi mà ông còn đến làm gì! Hiện giờ, kinh tế của ngành các ông đã đình trệ rồi, đầu tư vào đó chẳng phải là thua lỗ sao! Tôi thấy, các ông nên cắt giảm thêm biên chế, cố gắng chịu khổ một chút, vượt qua giai đoạn này rồi tính tiếp!”
“Sếp Đặng. . .”
“Đừng kéo tôi, tôi còn phải quay lại uống rượu nữa! Đừng làm tôi chậm trễ!”
Diệp Mặc nghe thấy những tiếng nói ngoài cửa thì thần sắc khẽ động.
Dường như giọng nói của đối phương hơi quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Nhưng trong lúc nhất thời, hắn lại không nhớ nổi.
Diệp Mặc quay người nhìn ra cửa, hơi trầm ngâm một chút, rồi đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi ra cửa.
Hắn đi ra ngoài, nhìn qua.
“Có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Diệp Mặc vừa quét qua thì hơi giật mình.
Hắn nhận ra người đàn ông đang đứng ở trước mặt sếp Đặng, không phải vị tổng giám đốc Nhậm kia thì là ai, chính là ông chủ công ty đầu tiên hắn làm việc sau khi tốt nghiệp, năm ngoái còn từng gặp mặt một lần ở Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ.
Khí đó, vị tổng giám đốc Nhậm này còn rất hăng hái, dường như còn kiếm được kha khá, nhưng tại sao bây giờ lại trông như một người khác rồi?
Vị sếp Đặng kia vội vàng quay sang, cười nói: “Không có gì!”
Ông ta nói còn còn dùng sức vung tay lên, hất tay của tổng giám đốc Nhậm kia ra, trên mặt còn lộ ra vài phần chán ghét.
Tổng giám đốc Nhậm nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi giật mình, đầu tiên thì ông ta vẫn chưa nhận ra, tiếp đó thì lại hơi ngây người.
“Tiểu. . .Tiểu Diệp?” Ông ta bật thốt lên một câu, mặt đầy hoảng hốt.
Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ về người này, rõ ràng mấy năm trước vẫn chỉ là một nhân viên quèn trong công ty của ông ta, nhưng năm ngoái gặp lại thì bỗng nhiên trở thành phú nhị đại, chuyện này đã làm ông ta rất mê mang, hôm đó lại còn bị mất mặt nữa, khi đi ra còn mặt mày xám xịt.
Ông ta đứng tại chỗ, sắc mặt không ngừng biến ảo, trong lòng chỉ cảm thấy hơi khó chịu.
Hết lần này đến lần khác lại để cho tên này nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, nhất định tên này chê cười mình đây!
Ông ta bớp nắm đấm, khuôn mặt cũng đã đỏ lên.
Diệp Mặc mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Nhậm!”
“Ủa? Ông chủ Diệp, anh biết ông ta à?”
Vị Sếp Đặng kia nhìn hai bên một chút, rồi cảm thấy khá kinh ngạc.
Diệp Mặc đi đến gần, cười nói: “Biết chứ, đương nhiên là biết rồi! Ông chủ cũ của tôi mà!”
Sếp Đặng ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ. . .củ á?”
Ông chủ Diệp này có rất nhiều tiền cơ mà, còn nhiều tiền hơn cả Sếp Đinh nữa, lai lịch lại thần bí khó thường, còn vị tổng giám đốc Nhậm này thì chỉ là một ông chủ nhỏ, mở một công ty game nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể là ông chủ của vị này được?