Ngây ngốc đến giữa trưa, Quan Tuyết mới đi xuống ăn cơm, cũng không biết có phải là tình cơ hay không mà nàng lại gặp được người phụ nữ kia, hai người vừa thấy mặt nhau, ánh mắt vừa va chạm thì tia lửa đang văng khắp nơi rồi.
Nàng có thể nhìn ra vẻ ghen tỵ và không cam lòng ở trong mắt của đối phương.
Nàng hừ một tiếng, vênh mặt lên, lộ ra dáng vẻ của người chiến thắng, rồi đắc ý mà bước đi.
Lại ngây ngốc đến xế chiều, năm giờ đúng, nàng liền tan làm, vội vàng về nhà để trang điểm lại một chút, lại ăn diện thêm một chút, đeo thêm vài món trang sức quý giá, lúc này mới thỏa mãn, rời khỏi nhà đi đến khách sạn Bảo Duyệt.
Khi nàng tiến vào gian phòng riêng, bên trong đã có không ít người, cậu em trai kia cũng ở đó, khi nhìn thấy nàng tiến vào, cậu em trai này liền giới thiệu mọi người ở đây cho nàng biết.
Tất cả những người này đều là người có thân phận trong thành phố, nàng còn từng gặp hoặc là nghe nói đến không ít người trong số này.
“Tổng giám đốc Quan, xin chào, xin chào!”
“Đã sớm nghe nói Phác Ngọc có một mỹ nữ tổng giám đốc, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền mà!”
Khi nàng còn ở Thời Đại thì nào có cơ hội tiếp xúc với những người này chứ, cũng chỉ là từ khi làm tổng giám đốc của Phác Ngọc thì nàng mới may mắn được gặp vài người trong số này, nhưng cũng chỉ là gặp mặt, khách sáo vài câu mà thôi.
Dù sao nàng cũng chỉ là một người làm thuê, chứ không phải bà chủ của công ty, cho nên trong mắt những người này thì nàng vẫn kém một chút.
Nhưng giờ phút này, có cậu em này giới thiệu, thì những người này đều thể hiện thái độ vô cùng nhiệt tình với nàng.
“Tổng giám đốc Quan!”
Thỉnh thoảng có người tiến lên, nhiệt tình chào hỏi và bắt tay với nàng, trong miệng còn không ngừng ca tụng và tán dương, cho dù có một vài người có ánh mắt nóng rực, nhưng cũng biểu hiện ra rất lễ phép và khách khí.
Quan Tuyết cũng hiểu, tất cả đều là vì cậu em trai này.
Những người này cũng coi như là nhân vật có máu mặt và danh tiếng trong giới kinh doanh, trong mắt người thường thì bọn họ cao không thể chạm đến, nhưng ở trước mặt cậu em trai này thì lại chẳng đáng là gì cả.
Tấm ảnh lúc trước nàng cũng từng nhìn qua, à, là Tiểu Hồng nói cho nàng biết.
Cũng không biết cậu em trai này có lai lịch gì, lại có tất cả bao nhiêu tiền rồi.
Nàng cảm thấy, trước kia mình vẫn còn xem thường cậu em trai này, cậu em này phải lợi hại hơn những gì mình tưởng tượng nhiều lắm.
Có thể ngồi chung mâm, ngang hàng với những đại lão kia, thì có thể không lợi hại sao!
Không ít người còn nhìn về phía Diệp Mặc, cười một tiếng ranh mãnh.
“Ông chủ Diệp, ánh mắt không tệ nha!”
Hoặc là, vị Tổng giám đốc Quan xinh đẹp như hoa này thật sự có vài phần năng lực, nhưng điều này chắc chắn không phải lý do quan trọng nhất để nàng được ngồi vào vị trí này.
Diệp Mặc khoát khoát tay, cười nói: “Mọi người đừng có hiểu lầm nhé!”
Lời này của Diệp Mặc lại dẫn đến một trận cười vang, không có ai tin lời này cả, có một cấp dưới xinh đẹp như vậy, lại có thể được ông chủ DIệp dẫn đến tham gia bữa tiệc này, giới thiệu cho bọn họ quen biết, hiển nhiên là phải có quan hệ không tầm thường rồi.
Còn có người lại gần, đùa giỡn nói: “Ông chủ Diệp, không ngờ anh lại thích kiểu này nha!”
Còn có người thở dài, dáng vẻ như tìm được tri kỷ.
“Ông chủ Diệp thật sự là có ánh mắt!”
Quan Tuyết nghe những lời này cũng không thấy tức giận.
Nếu như đổi thành một trường hợp khác, đổi thành một người khác, mà bị mọi người trêu chọc và bố trí như vậy thì chắc chắn nàng sẽ nổi giận, rồi phất tay áo bỏ đi, nhưng bây giờ, nàng lại không tức giận chút nào, trái lại còn thấy hơi vui mừng, còn vụng trộm liếc mắt nhìn qua cậu em trai kia, để quan sắt sắc mặt của cậu em này.
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc bị trêu chọc đến mức đỏ mặt thì không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Da mặt cậu em trai này mỏng như vậy sao?
Tối hôm đó, rõ ràng da mặt của Diệp Mặc rất dày, còn biết giả vờ như không có chuyện gì phát sinh nữa mà.
Diệp Mặc khoát tay giải thích một chút, nhưng thấy vẫn không có ai tin thì cũng thấy rất bấc đắc dĩ, đành phải từ bỏ.
Diệp Mặc nhìn về phía Quan Tuyết, chỉ vào vị trí chỗ bên cạnh mình, nói: “Cô ngồi bên này đi!”
“Được!” Quan Tuyết hơi gật đầu, trên gương mặt rực rỡ lại lộ ra vẻ đoan trang, nhã nhặn, chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống.
Bữa tiệc đẳng cấp này vẫn nên biểu hiện đoan trang một chút thì tốt hơn, không nên quá thất lễ, bằng không thì sẽ làm mất mặt cậu em này.
Nàng ngồi ngay ngắn xong thì cũng không lên tiếng, mà chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu em trai này nói chuyện trời đất với những người khác, đôi mắt đẹp của nàng chưa từng rời khỏi gương mặt kia, trong mắt thỉnh thoảng lại nổi lên một vệt sáng rực.
Dần dần, lại có thêm vài người xuất hiện, nàng còn được nhìn thấy vị Sếp Đinh cực kỳ nổi tiếng kia.
Khi người đến đông đủ thì đồ ăn mới được mang lên, mọi người bắt đầu vừa ăn uống vừa trò chuyện.