“Nếu như không phải khi đó tôi nhất thời sơ ý, thì đâu đến lượt cô ta. . .”
Lý Hồng Mai vẫn cứ líu lo không ngừng.
Miệng cô tiếp tân giật giật vài cái, trong lòng thì tự nhủ, với dung mạo và tuổi tác của bà, thì sao có thể so sánh với luật sư Phó được, coi như khi đó bà nhận vụ kiện đó, thì vị trí luật sư tư nhân cũng không đến phiên bà đâu!
Nhưng cô cũng không dám nói ra, mà chỉ mỉm cười xấu hổ.
Lý Hồng Mai nói một lúc, bỗng nhiên cảm thấy không thú vì, đành hùng hùng hổ hổ, lắc mông rời đi.
Phó Tư Vi trở về văn phòng của mình, nàng ngồi xuống rồi ngửa người ra sau, hai tay cầm điện thoại di động, ngón tay ngọc nhảy múa trên màn hình đế gõ chữ, bờ môi đỏ nở nang không tự chủ được mà câu lên thành một đường cong, nụ cười xinh đẹp dần dần xuất hiện.
Trong đôi mắt đẹp tươi sáng đang cong lên giống như vầng trăng khuyết của nàng tràn đầy ý cười.
Giờ phút này, tâm trạng của nàng tràn đầy vui vẻ và hân hoan.
Bình thường, nàng lo lắng sẽ làm phiền Diệp Mặc cho nên rất ít khi tìm Diệp Mặc, cũng chỉ có những lúc như này thì mới có thể tâm sự nhiều hơn.
Một lát sau, nàng mới để điện thoại di động xuống, ngồi chống cằm suy nghĩ xuất thần một lúc, sau đó mới đúng dậy đi pha một chén trà, chuẩn bị bắt đầu tiếp tục làm việc.
Nàng vẫn luôn là một người cuồng công việc, cũng chỉ có công việc mới có thể làm cho nàng bận rộn, không rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung.
Một lát sau, điện thoại của nàng vang lên, cầm lên xem thì là điện thoại từ nhà.
Ngón tay ngọc của nàng lướt qua màn hình.
“Cha? Có chuyện gì sao ạ?”
“Tư Vi. . .” Đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của cha cứ hơi là lạ, hình như là hơi lo lắng, lại có chút do dự.
Sắc mặt Phó Tư Vi thay đổi.
“Cha, đến cùng thì có chuyện gì?”
Lẽ nào trong nhà có chuyện gì sao?
“Mẹ đâu ạ?”
Cha Phó cười gượng, nói: “Đang ở bên cạnh! Là chú hai của con, chú ấy bị bắt rồi!”
“Cái gì?” Phó Tư Vi kêu lên một tiếng, đôi mắt đẹp của nàng mở to, rồi đứng bật dậy, “Xảy ra chuyện gì? Chú hai làm gì mà bị bắt? Uống rượu lái xe, hay là sao?”
“Là. . . đánh người!”
“Không phải chú hai con ra tay trước, là đối phương khinh người quá đáng, chú hai con tức không chịu nổi cho nên mới đánh trả, kết quả, là phán là chú hai con đánh người, còn bắt chú hai con bồi thường tiền nữa.”
“Đánh người?” Phó Tư Vi cau chặt mày lại.
Chú hai là người kinh doanh làm ăn, có một xưởng nhỏ ở quê nhà, cũng coi như là một ông chủ nhỏ.
Có thể lên làm ông chủ, thì tất nhiên sẽ tinh ranh hơn người bình thường, lá gan cũng phải lớn hơn, nhưng, cũng không to gan đến mức dám đành người!
Nàng dằn nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, trầm giọng truy vấn.
“Đến cùng. . . là xảy ra chuyện gì?”
“Haiz! Chuyện này. . .” Cha Phó lại cười gượng, “Chú hai con cũng quá ngốc, đã từng đó tuổi rồi mà vẫn còn đần như vậy, còn bị người ta lừa gạt, ký một tờ giấy đảm bảo, kết quả người kia chạy, nên chủ nợ liền đến tìm chú hai con.”
“Giấy đảm bảo? Chú hai. . .” Phó Tư Vi cũng cạn lời.
Chỉ có kẻ đần độn thì mới đi viết giấy đảm bảo cho người ta, sao chú hai lại dám làm chứ!
Là một luật sư, nàng đã gặp rất nhiều chuyện như vậy rồi, bởi vì đảm bảo cho người ta, nên phải đeo một món nở khổng lồ trên lưng, cửa nát nhà tan cũng là chuyện bình thường.
Cha Phó giận dữ nói: “Đều là bởi vì rượu, chú hai con uống mấy ngụm rượu vào thì ngu đần luôn, rồi ký luôn!”
“Bao nhiêu tiền thế ạ?”
“Hơn 3 triệu!” Cha Phó lại thở dài, “Chú hai con thì kinh doanh nhỏ, làm sao lấy được hơn 3 triệu ngay chứ! Đối phương cũng không phải người lương thiện gì, ngày nào cũng chạy đến cửa gây sự đòi nợ. . .”
“Tuyệt đối không phải là chú hai con ra tay trước, chú ấy chỉ đánh trả . . .”
Phó Tư Vi nghe xong thì rất đau đầu.
Loại chuyện này, cũng không phải ai ra tay trước thì người đó có lỗi, cơ bản đều sẽ bị phán là đánh nhau, thành phố lớn còn như vậy chớ nói chi là huyện thành nhỏ!
“Đối phương thì sao?”
“Đối phương không có việc gì, cũng không bị bắt, chỉ nói là chú hai con đánh người, còn đòi mấy trăm ngàn tiền bồi thường nữa!”
Phó Tư Vi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Không phải là. . . đánh nhau sao?”
Nàng khẽ giật mình, rồi chợt hiểu ra, đối phương là có bối cảnh!
Việc này rắc rối rồi!
Cha Phó cuống cuồng nói: “Đánh nhau gì? Không, chỉ bắt một mình chú hai con thôi! Hiện giờ thím hai con đang vội muốn chết, không biết nên làm gì, cho nên mới bảo cha gọi điện thoại hỏi con một chút, con là luật sư, hiểu chuyện này nhất, con nói xem, giờ phải làm sao?”
“Chuyện này. . .” Phó Tư Vi cắn môi đỏ, mặt hiện lên vẻ chần chờ.
Việc này. . . khó!
Đối phương có bối cảnh, coi như nàng kháng án, thì vụ kiện này cũng không dễ, còn chuyện ký giấy đảm bảo thì hết cách, chỉ cần ký tên, thì chính là ván đã đóng thuyền, hơn 3 triệu cũng không phải là con số nhỏ!
Hiện giờ trong tay nàng cũng không có 3 triệu tiền mặt, coi như muốn giúp thì cũng không giúp được.