Phó Tư Vi nghĩ ngợi một lát, rồi đành nói: “Mai. . .để mai con về! Đến lúc đó rồi nhìn xem có biện pháp nào không!”
“Được được!” Cha Phó vội vàng lên tiếng.
Chờ ông cúp điện thoại, mẹ Phó ở bên cạnh đã vội vàng hỏi: “Sao rồi, con bé có biện pháp gì không?”
Cha Phó lắc đầu, cười khổ nói: “Con bé nói là ngày mai sẽ về, rồi sẽ nghĩ một ít biện pháp, tôi đoán là cũng không có biện pháp gì tốt đâu, đối phương có quan hệ rất cứng, dù con bé có kiện cáo thì cũng không lay chuyển được, bọn họ có tiền, có thể. . .”
Ông cũng có thể nhận ra vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói của con gái mình.
“Haiz!” Mẹ Phó thở dài, mặt hiện lên vẻ u sầu, “Ông nói xem, tại sao em trai ông lại đần như vậy chứ, nếu như chú ấy không ký giấy đảm bảo thì đã chẳng có chuyện gì rồi, giờ thì hay rồi, không chỉ phải ngồi tù, mà còn phải bồi thường tiền, nhà chú ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ!”
“Nhà chúng ta cũng không có tiền! Muốn cho chú ấy mượn cũng chắng có bao nhiêu!”
Đúng là con gái có ít tiền, nhưng mà, đó là tiền của con gái, chứ không phải tiền của hai người họ.
“Haiz!”
Cha Phó cũng thở dài theo, cũng oán trách vài câu, sau đó, liền móc bao thuốc ra, buồn bực mà hút.
Công ty luật, Phó Tư Vi để điện thoại di động xuống, lại xoa xoa tràn, nàng chỉ thấy khổ não không thôi.
“Chú hai thật là!”
Một lát sau, lại có điện thoại, là thím hai gọi đến, khóc lóc kể lể cầu xin người luật sư lớn là nàng giúp đỡ, nhất định phải cứu được chú hai, cứu nhà bọn họ.
“Thím hai! Thím đừng vội, mai cháu sẽ về. . .”
Thật ra thì quan hệ của nàng và nhà chú hai cũng không quá tốt, chỉ là quan hệ họ hàng thân thích bình thường, xưa nay rất ít khi liên lạc, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể gặp mặt nhau, quan hệ của hai nhà tương đối nhạt, nên qua lại không nhiều.
Nhưng, dù sao đó cũng là họ hàng, cũng là chú ruột!
Lại nghe thấy giọng điệu cầu xin của thím hai, thì nàng cũng thấy không đành lòng.
Ứng phó với thím hai xong, nàng trầm tư một lúc lâu, rồi mới tiếp tục làm việc.
Hơn năm giờ chiều, nàng tan làm đúng giờ, rồi đi đón Dương Yến, rồi hai người đi đến trung tâm thương mại, chuẩn bị ăn bữa cơm với Diệp Mặc và đám người Uông Hạo Dương.
Dương Yến nhận ra thần sắc của Phó Tư Vi không đúng, hình như có tâm sự nặng nề, không giống với Tư Vi của mọi hôm, nếu như là bình thường, Tư Vi sẽ rất vui vẻ mỗi khi đi gặp Diệp Mặc, lại còn phải ăn diện một phen.
“Tư Vi, sao thế? Bạn có tâm sự gì à?”
“Là chú hai mình. . .” Phó Tư Vi nói đơn giản một lần.
Dương Yến nghe xong thì lông mày cũng vặn chặt.
“Chuyện này rắc rối đấy!”
Phó Tư Vi nói: “Câu lưu là không tránh được, mình chuẩn bị ngày mai sẽ về nói chuyện với đối phương, cố gắng giảm chút tiền bồi thường, còn về chuyện giấy đảm bảo thì hết cách, phải đi xoay ít tiền thôi!”
Dương Yến vuốt cằm nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, cũng không có cách nào!”
Dựa theo Tư Vi nói, thì đối phương cũng có quan hệ với bối cảnh, loại người này là loại người không dễ chọc nhất ở trong huyện thành nhỏ, cách tốt nhất là bồi thường ít tiền, dàn xếp ổn thỏa.
Bỗng nhiên, Dương Yến lại nói: “Hay là. . . nói cho Diệp Mặc biết?”
Phó Tư Vi vội vàng lắc đầu: “Nói với Diệp Mặc làm gì! Không cần đâu!”
Loại chuyện này cũng không cần làm phiền Diệp Mặc, với lại, cơi như Diệp Mặc đến thì cũng phải bồi thường tiền thôi, cũng như nhau thôi, mà Diệp Mặc đã cho nàng rất nhiều tiền, nàng ngại khi phải lấy thêm.
Dương Yến nhìn Phó Tư Vi một cái, rồi không nói gì nữa.
Khi ăn cơm, Dương Yến lại cố tình nói đến chuyện này.
Mấy người Uông Hạo Dương nghe xong thì đều tức giận nói: “Đây không phải là bắt nạn người khác sao!”
Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người, không công bằng mà!
Diệp Mặc cũng hơi nhíu mày, nhìn về phía Phó Tư Vi.
Phó Tư Vi khoát tay, cười nói: “Không có gì đâu! Mọi người không cần lo lắng, đây cũng không phải chuyện gì to tát cả, bồi thường ít tiền thôi, mà cũng chỉ câu lưu thôi, không lập án đâu, còn về chuyện giấy đảm bảo, thì nhà chú hai mình vẫn có ít tiền, coi như dùng tiền thua một bài học đi!”
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi nói: “Mai bạn về bên đó à?”
Phó Tư Vi vừa mới chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc liền cúi đầu, hắng giọng nói: “Ừm! Sáng mai mình sẽ về, giải quyết nhanh thì tốt hơn!”
“Vậy mai mình về cùng bạn đi! Chuyện này, mình có thể giúp được một chút đấy!” Diệp Mặc cười nói: “Vừa hay về thăm nhà luôn!”
“Ah. . .được rồi!” Phó Tư Vi còn đang định từ chối, nhưng do dự một chút thì vẫn gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, mọi người đi dạo trong trung tâm thương mại một lúc thì mới tản đi, Phó Tư Vi liền lôi kéo Dương Yến, oán trách nói: “Bạn nói với Diệp Mặc làm gì, mình đã nợ Diệp Mặc quá nhiều rồi!”
“Thôi bỏ đi, coi như là mượn Diệp Mặc ít tiền nữa, trừ vào tiền lương năm sau là được! Dù sao cũng sắp hết năm rồi!”
Trên đường về nhà, nàng vẫn rất xoắn xuýt, về đến nhà, rửa mặt nằm xuống rồi mà nàng vẫn trằn trọc, làm thế nào cũng không ngủ được, mãi cho đến khi xem hết live stream thì nàng mới ngủ thiếp đi.