Đôi vợ chồng trung niên ở trước mặt, hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng về cha mẹ Diệp Mặc, bọn họ không hề giống với những ông bà chủ giàu có, nhất là mẹ của Diệp Mặc, thì còn ăn mặc rất đơn giản, không hề giống với quý phụ của gia tộc có 100 tỷ chút nào.
Đàn ông có thể không quá chú trọng hình tượng bên ngoài, nhưng các phu nhân quý phụ thì sẽ khác, họ vẫn luôn dùng các loại hàng hiệu và châu báu, trang sức xa hoa để thể hiện địa vị và thân phận của mình!
Nhưng vị ở trước mặt này thì quá mộc mạc, khí chất cũng rất dịu dàng giản dị, nhìn trông rất hòa ái.
Sau khi kinh ngạc xong, nàng cũng thở phào một hơi.
Có vẻ như mẹ của Diệp Mặc rất dễ gần.
Dương Yến ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, cô còn không dám tin tưởng.
“Họ thật sự là cha mẹ của Diệp Mặc?”
Người của gia tộc trăm tỷ mà chỉ như vậy thôi á?
Khí thế này, hoàn toàn không giống chút nào!
“Người ta khiêm tốn mà!” Phó Tư Vi nhỏ giọng nói: “Người ta nhiều tiền như vậy rồi, nên sống tự tại là được, chứ không quan tâm ánh mắt của người khác!”
Nàng nói xong thì mặt hơi đỏ lên.
Thật ra thì nàng cũng chỉ nói nhảm mà thôi, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhưng cặp vợ chồng ở đẳng cấp đó cả, bình thường ở trong công ty luật, nàng cũng chỉ tiếp xúc đến những người ở cấp bậc vài tỷ và chục tỷ mà thôi!
“Cũng đúng!” Dương Yến hơi giật mình, rồi gật đầu tán thành.
Đã nhiều tiền như vậy thì còn cần hình tượng làm gì, phản phác quy chân nha! Với lại, đúng là nhà Diệp Mặc rất khiêm tốn, lại có thêm chút thần bí nữa, khẳng định là có bối cảnh rất ghê gớm, những gia tộc như vậy luôn luôn rất khiêm tốn, nên cũng không có gì kỳ lạ.
Hai người nhỏ giọng bàn luận bên cạnh xe, bên kia, Mẹ Diệp đã nói với Diệp Mặc vài câu, ánh mắt bà liếc nhìn qua bên này, trong mắt bà cũng lộ ra vài phần sợ hãi thán phục.
Bà nhìn chăm chú một lúc mới thu hồi ánh mắt lại, quay sang nói nhỏ với Diệp Mặc.
“Cô bé kia xinh đẹp thế! Thật sự là bạn học của con à?”
Trong lòng bà, tất nhiên con dâu mình là xinh đẹp nhất, khuynh quốc khuynh thành, đẹp như tiên nữ trên trời, đẹp đến mức khiến cho người ta run sợ, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể câu hồn người khác, nhưng cô bé ở trước mặt này cũng cực kỳ xinh đẹp, cũng không thua kém con dâu bà là bao.
Gương mặt trái dưa tiêu chuẩn, dáng người xuất chúng, từ đầu đến chân đều không có một chỗ nào xấu, là một mỹ nhân tiêu chuẩn!
Diệp Mặc quay người nhìn thoáng qua, cười nói: “Vâng! Mẹ còn nhớ tấm ảnh hồi con tốt nghiệp cấp ba không?”
“Ừ -- --!” Mẹ Diệp suy nghĩ một lúc lâu, rồi giật mình, vui vẻ nói: “Thì ra là con bé này!”
“Mẹ nhớ ra con bé này rồi!” Mẹ Diệp đánh giá một phen, mắt đầy vui vẻ.
Bà đương nhiên nhớ cô bé này rồi, khi còn học cấp ba thì đã rất xinh đẹp rồi, lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh đó thì bà đã chú ý đến cô bé này, còn hỏi con trai vài câu về cô bé này.
Bây giờ, càng lớn thì lại càng xinh đẹp hơn!
Nhưng sau đó, bà lại lộ ra vài phần tiếc nuối.
Năm đó, bà cũng không dám nghĩ con trai mình có thể tìm một cô con dâu xinh đẹp như vậy, điều kiện gia đình bà quá kém, nên bà cũng không dám hy vọng xa vời, bây giờ trong nhà có tiền, nhưng con trai lại có gia đình rồi.
“Con bé tên là gì? Mẹ nhớ là họ Phó, đúng không?”
“Vâng! Cô ấy họ Phó, tên Tư Vi, người bên cạnh là Dương Yến!” Diệp Mặc giới thiệu một chút.
“Đừng đứng người nữa, vào trong ngồi đi!” Mẹ Diệp cười nhiệt tình, tiến lên mời hai cô gái vào nhà.
“Chào dì!” Hai cô gái đều chào hỏi một câu, dáng vẻ khá câu nệ.
Tuy mẹ của Diệp Mặc rất hòa ái và dễ gần, nhưng mà hai người các cô vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Diệp Mặc thì bế hai đứa bé đi vào theo.
Trò chuyện vài câu, hắn và cha mình đi vào bếp bận rộn, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Diệp Mặc nấu là được.
Diệp Mặc vừa nấu nướng, vừa quay sang nói với cha Diệp.
“Nhà cô ấy xảy ra ít chuyện, lát nữa con sẽ qua xem có giúp được gì không!”
“Ừm ừm! Nên mà!” Cha Diệp gật đầu, cười cởi mở nói: “Đều là bạn học cũ, giúp được thì nhất định phải giúp, à đúng, nhà con bé làm gì, ở đâu?” Ông lại thuận miệng hỏi vài câu.
Phòng khách, Mẹ Diệp vừa chơi với hai đứa bé, vừa trò chuyện với hai cô gái, khi nói đến chuyện hồi cấp ba của Diệp Mặc, thì bà còn rất hứng khởi mà đi lấy quyển album ảnh ra.
Trò chuyện được một lúc, sắc mặt của hai cô gái đều hơi cổ quái.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ nghi ngờ, khó hiểu và kinh ngạc trong mắt đối phương.
Trò chuyện được một lúc như vậy, trong miệng của mẹ Diệp Mặc đã không chỉ một lần nói rằng, trước kia nhà nghèo, điều kiện không tốt như bây giờ, còn nói quần áo của Diệp Mặc mặc nhiều năm mà vẫn không có tiền mua bộ mới, đi một đôi giày đến rách rồi mà vẫn còn đi tiếp.
Nhưng mà điều này. . .làm sao có thể chứ!
Không phải nhà Diệp Mặc vốn đã có tiền rồi sao?
Chẳng lẽ khi còn học cấp ba, thì nhà Diệp Mặc thật sự nghèo khổ, chứ không phải giả vờ?
Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ chỉ vài năm nay. . .mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi sao?
Chuyện này, thực sự là không thể tin nổi!