Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1176 - Chương 1176: Mẹ Diệp: Đáng Tiếc!

Chương 1176: Mẹ Diệp: Đáng tiếc! Chương 1176: Mẹ Diệp: Đáng tiếc!

“Chắc là vậy rồi!”

Phó Tư Vi trầm tư một lát thì âm thầm gật đầu, nàng cảm thấy chính là như vậy, khi còn đi học thì nhà Diệp Mặc vẫn rất nghèo, sau này mới bắt đầu phát tài.

Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi mà đã kiếm được trăm tỷ, chú và dì thật sự quá lợi hại!

Đôi mắt đẹp của nàng mở to ra, trong lòng bắt đầu cảm thán.

Dương Yến ở bên cạnh cũng rung động không thôi như vậy.

Dương Yến không nén được nghi ngờ, liền hỏi: “Dì à, ngài và chú làm việc kinh doanh gì vậy?”

Mẹ Diệp kinh ngạc nói: “Kinh doanh? Không kinh doanh gì cả! Dì chỉ ở nhà chăm sóc hai ông bà cụ thôi, còn Chính Hoa thì làm trong nhà xưởng, à, nhà xưởng này là do Tiểu Mặc mua cho ông ấy, cũng không to lắm đâu, Tiểu Mặc mới là người làm ăn lớn, nó không nói cho hai cháu à?”

“Chuyện này. . .?”

Sau khi hai cô gái nghe xong thì cứng họng, triệt để mờ mịt.

Không phải chú và dì kiếm tiền, vậy thì ai kiếm được nhiều tiền như vậy?

Chẳng lẽ tất cả đều là do một mình Diệp Mặc kiếm được sao?

Điều này, làm sao có thể!

Mặc dù Diệp Mặc rất lợi hại, live stream, kinh doanh quần áo đều rất lợi hại, cả công ty sinh vật Thần Châu kia cũng rất ghê gớm, nghe nói khi lên sàn thì sẽ có thể trùng kích giá trị thị trường ngàn tỷ, thế nhưng mà, cũng không lợi hại đến mức đó chứ!

Chỉ trong vòng một hai năm mà đã kiếm được cho mình 100 tỷ, tương lai còn có thể trùng kích thủ phủ, vừa nghe đã thấy không thể tưởng tượng nổi rồi!

Hai cô gái ngây người một lúc lâu, lại liếc mắt nhìn về phía nhà bếp một chút, tâm thần vẫn vô cùng rung động và kinh hãi.

Hai người vẫn luôn nghĩ rằng, Diệp Mặc là người trong gia tộc giàu có, những số tiền kia đều là của gia tộc, dựa vào tư bản của gia tộc nên mới có thể kinh doanh tốt như vậy, nhưng bây giờ phát hiện, tất cả đều là do Diệp Mặc kiếm được.

Chuyện này đã tạo thành trùng kích rất lớn với tâm thần của hai người.

Nhân lúc Mẹ Diệp đi pha trà, Dương Yến tiến lại gần, kích động nói: “Không thể nào đâu!”

Cô vẫn không thể nào tin nổi!

Một người chỉ mới 24 tuổi, gia đình thì bình thường, lại không có bối cảnh gì, thế mà có thể kiếm được 100 tỷ chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, chuyện này còn hoang đường hơn cả nằm mơ.

“Cũng không phải là không được!” Phó Tư Vi hơi chần chờ một chút, cắn môi đỏ, rồi nhỏ giọng nói: “Bạn nghĩ mà xem, Diệp Mặc rất thông minh, đến cả Viện Sĩ đều khen Diệp Mặc, còn nói không bằng Diệp Mặc, chứng tỏ Diệp Mặc phải thông minh và lợi hại đến mức nào chứ?”

“Điều này. . .” Dương Yến nhất thời nghẹn họng.

Nửa ngày sau, cô lại kích động vỗ đùi, “Móa!”

Người bạn học cũ này, quả thật là quá trâu, quá đỉnh, quá thần luôn!

Phó Tư Vi lại nhỏ giọng nói: “Diệp Mặc lợi hại như vậy, thông minh như vậy, chỉ cần một cơ hội, là tất cả đều có khả năng!”

Khi nói chuyện nàng còn quay đầu nhìn về bóng người ở trong nhà bếp kia một lúc lâu, lúc này mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.

Đúng lúc Mẹ Diệp đi ra thì nhìn thấy cảnh này.

Mị lực của con trai. . .

Trong bụng bà cũng hơi cảm thán.

Đương nhiên bà cũng nhận ra, cô bé này có ý với con trai mình.

Tất nhiên bà rất vui vẻ khi một cô bé ưu tú như vậy mà có thể coi trọng con trai mình, nhưng chỉ là. . . đáng tiếc!

Bà mang trà lên, nhiệt tình mời: “Hai cháu uống trà đi!”

“Luật sư à? Rất tốt, còn Tiểu Yến, cháu làm gì. . .”

Mẹ Diệp vừa chơi với hai đứa bé, vừa trò chuyện với hai người.

Ăn cơm xong, bà lại tiễn ba người đi ra ngoài.

“Con bé kia, rất tốt!” Khi quay lại nhà, bà lại cười nói với chồng mình, “Chỉ tiếc là đến chậm một bước, trước kia tôi đã thấy ảnh chụp của con bé, khi đó tôi còn nghĩ, nếu Tiểu Mắc có thể tìm một đứa con dâu như vậy cho tôi thì tốt biết bao, chỉ tiếc là, không có duyên phận này!”

Cha Diệp hơi giật mình, buồn bực nói: “Chậm một bước cái gì?”

Mẹ Diệp liếc mắt nhìn chồng mình, lại cười nói: “Thế mà ông cũng không nhận ra à? Thật sự là đầu gỗ mà! Tiếu Phó, yêu thích con trai chúng ta đấy!”

“Vậy sao?” Cha Diệp kinh ngạc nói: “Có điều, đúng là con bé này rất ưu tú!”

“Chứ sao! Khuôn mặt, dáng người, học thức. . .tất cả đều rất ưu tú, chẳng qua là, tôi vẫn thích Ngọc Tình hơn, chờ con trai trở về, tôi phải nói với nó vài câu, bảo nó chú ý một chút, phải có chừng mực!” Mẹ Diệp cười nói.

“Đúng! Đúng!” Cha Diệp gật gù, cười nói: “Có điều, bà chỉ nên nói vài câu thôi, nói nhiều quá, tôi sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, bản lãnh của con trai quá lớn rồi, chúng ta nói chưa chưa chắc nó đã nghe đâu.”

“Cũng đúng!” Mẹ Diệp lên tiếng, rồi ôm hai đứa bé vào trong phòng.

Một bên khác, Diệp Mặc lái theo sau xe của Tư Vi khoảng tầm 10 phút, thì đi vào một khu nhà.

“Bên này, tòa nhà kia kìa!”

Hắn xuống xe, đi theo hai người vào một tòa nhà.

“Đến rồi, đây chính là nhà mình!”

Đi lên vài tầng, chỉ thấy Tư Vi dừng lại, đưa tay gõ cửa căn phòng phía trước, két một tiếng, cửa mở, có một người thò đầu ra, còn có những tiếng tranh luận ồn ào truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment