Phó Tư Vi lập tức lên tiếng: “Cha!”
“Về rồi à!” Cha Phí mỉm cười, “Ấy, Tiểu Yến! Cháu cũng về à! Hả? Đây là. . .?”
Ánh mắt của ông nhìn qua con gái của mình, liền nhìn về phía người thanh niên đẹp trai bên cạnh, tên nhóc này, cũng quá đẹp trai rồi!
Phó Tư Vi nghiêng người, chỉ vào Diệp Mặc, cười giới thiệu: “Đây là Diệp Mặc! Chính là người con đã nhắc đến đấy!”
“A! Là Diệp Mặc à!” Cha Phó hơi ngơ ngác một chút, trong lòng ông thấy hơi kinh ngạc.
Con gái rất hay nhắc đến cái tên này, chính là người bạn học giàu có mà con bé hay nhắc đến, còn mời con gái mình làm luật sư riêng nữa, phí luật sư hàng năm cũng hơn 10 triệu, nghe nói còn cưới một ngôi sao lớn làm vợ.
“Xin chào xin chào, Tư Vi rất hay nhắc đến cháu đấy. . . cảm ơn cháu đã chiếu cố con trai của chú nhé!” Cha Phó cười nhiệt tình, rồi tiến lên một bước, duỗi hai tay ra, nhiệt tình nắm chặt tay Diệp Mặc.
Con gái còn trẻ, tư lịch cũng cạn, nào xứng với phí luật sư 10 triệu một năm chứ, đều là do vị này cố ý chiếu cố thôi.
Diệp Mặc cười nói: “Chú khách khí rồi!”
“Mời vào trong!”
Cha Phó nắm tay một lúc, thì lại nhiệt tình mời Diệp Mặc vào trong nhà.
Trong phòng khách, có không ít người đang tụ tập tranh luận vấn đề gì đó, khi thấy có người đi vào thì bọn họ đều liếc mắt nhìn qua, khi nhìn thấy người thanh niên đi cùng cha Phó thì trên mặt họ đều lóe lên một tia kinh ngạc.
Lại nhìn hai người Phó Tư Vi ở phía sau thì mới bừng tỉnh, chắc người thanh niên này là bạn trai của Tư Vi rồi!
Bằng không thì tại sao cha con bé lại nhiệt tình như vậy.
Đúng là rất đẹp trai, có điều. . .tìm bạn trai thì không chỉ xem vẻ ngoài, con bé Tư Vi này rất xinh đẹp, bằng cấp lại cao, công việc cũng rất có thể diện, cho nên điều kiện của bạn trai cũng không thể kém.
Không ít người đều nheo mắt, quan sát tỉ mỉ người thanh niên này.
Mẹ Phó rửa tay, từ phòng bếp đi ra.
“Về rồi à!”
Bà chỉ liếc mắt nhìn qua, là đã đoán ra được thân phận của người thanh niên này.
Con gái rất ít khi qua lại với người khác phái, cũng chỉ có vị này là có quan hệ thân thiết một chút.
“Là Tiểu Mặc sao?” Mẹ Phó cười nhiệt tình, bà dò xét một phen rồi cũng lộ ra vài phần sợ hãi thán phục, sau đó, trong mắt lại lóe lên một tia tiếc nuối, bà cũng khá hài lòng với thằng bé này, mà con gái cũng có ý nữa, nhưng rất đáng tiếc, nghe nói còn có con rồi.
Diệp Mặc cất tiếng chào hỏi: “Chào dì!”
“Ngồi đi ngồi đi! Uống gì? Dì pha cho cháu chén trà nhé!”
Mẹ Phó lại dò xét một phen, không khỏi mặt mày hớn hở, vui vẻ.
Trong một góc phòng khách, có người đứng dậy, cười nói: “Anh cả, đây là đối tượng của Tư Vi à? Làm gì thế? Nhà ở đâu?”
Phó Tư Vi đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Chú ba, không phải đâu! Đây là bạn cháu, bạn học hồi cấp ba của cháu!”
“Như vậy sao?” Người kia nhất thời sững sỡ, cũng thấy hơi bất ngờ.
Ông ta tiến lại gần, mỉm cười xấu hổ, còn rút một điếu thuốc trong bao thuốc ra, đưa qua.
“Người trẻ tuổi, rất khá nha!”
Diệp Mặc khoát tay, “Cháu không hút thuốc!”
“A! Rất hiếm nha!” Người kia lại sững sờ, rồi mỉm cười, ngậm điếu thuốc lên miệng.
Lại quan sát hai người trẻ tuổi một chút, ông ta cảm thấy rất có hi vọng, bằng không thì Tư Vi cũng không dẫn người này về nhà, Tư Vi trở về là vì chuyện của anh hai, nếu như không phải người quan trọng thì tuyệt đối sẽ không dẫn về.
Ông ta châm thuốc lên, rít một hơi, chuẩn bị khảo sát người thanh niên này một chút.
“Người trẻ tuổi, công việc thế nào?”
“Cháu kinh doanh linh tinh thôi!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Ừ! Người làm ăn à! Không tệ. . .” Chú ba của Tư Vi gật gù, đang định hỏi thêm vài câu, thì đã bị một giọng nói đánh gãy.
Một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ, đôi mắt sưng tấy lên vì khóc nhiều, vội vàng hỏi: “Tư Vi, cháu về rồi! Cháu mau giúp. . .thím hai với! Cháu nói xem, giờ phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói của bà ta hơi khàn, còn mang theo một tia nghẹn ngào.
“Thím hai, thím đừng vội!” Phó Tư Vi dìu thím hai, an ủi vài câu, rồi lại đi qua ngồi xuống, “Chú hai viết giấy đảm bảo cho ai? Nợ ai tiền? Còn nữa, chuyện hôm qua có camera nào quay được không?”
“Một người bạn, quan hệ cũng rất tốt, đã quen biết vài chục năm rồi, cũng là người làm kinh doanh, bằng không thì chú hai cháu có uống nhiều rượu hơn cũng không dám ký đâu! Nào ngờ. . .Haiz!”
“Camera à . . . có! Cháu xem đây này, rõ ràng không phải ông ấy ra ray trước, là đối phương dội nước bẩn vào ông ấy, còn ra tay đánh ông ấy, cháu xem đi, rõ ràng là trách nhiệm của bọn họ mà, kết quả, lại nói là trách nhiệm của một mình chú hai cháu, bọn họ lại chẳng bị làm sao, đây không phải là bắt nạn người thành thật sao!”
“Bọn họ há miệng ra là đòi 500 ngàn tiền bồi thường rồi! Đây. . .đây không phải là tống tiền sao! Còn nữa, họ nói là không bồi thường thì sẽ phải ngồi tù!”
“Văn Siêu không thể ngồi tù được, ông ấy mà ngồi tù, thì hai đứa bé phải làm sao bây giờ. . .”
Thím hai càng nói càng kích động, lại bắt đầu gạt lệ.