Hơn chín giờ tối, Diệp Mặc mới trở về nhà sau bữa tiệc rượu.
Hắn đã mời không ít người, trong đó có vị sếp Lý của tập đoàn Hồng Phong kia, trước kia hắn cũng đã gặp người này một lần, nhưng cũng không quá quen thuộc, vẫn là vị Trầm Minh Thành, ông chủ Trầm giới thiệu cho, hôm nay sếp Lý này đã nể tình như vậy, nên tất nhiên hắn phải mời khách, còn bàn bạc một số hạng mục hợp tác.
Trước đó, hắn đã ném không ít tiền để đầu tư vào trong huyện, lần này chuẩn bị mở rộng thêm quy mô.
“Về rồi à!” Mẹ Diệp ôm hai đứa bé đi ra, “Không uống nhiều chứ?”
“Không!” Diệp Mặc lắc đầu, cởi áo khoác ngoài, rồi ôm hai đứa bé.
Mẹ Diệp mỉm cười, cũng không hỏi nhiều.
Xem ra, chuyện nhà họ Phó đã giải quyết xong rồi, mà cũng đúng, với bản lĩnh của con trai mình, thì chỉ cần không phải chuyện lớn bằng trời, là đều có thể xử lý dễ dàng.
Mẹ Diệp cười nói: “Ngày mai về rồi à? Vậy chiều mai về đi! Sáng mai đi về thôn xem, viện dưỡng lão mới đã xây xong rồi, trưởng thôn suốt ngày nhắc đến con, còn nói sao Tiểu Mặc vẫn chưa về xem!”
Diệp Mặc hơi giật mình, mỉm cười nói: “Vâng! Đúng là nên đi xem một chút!”
“Ngọc Tình thế nào rồi. . .?”
Mẹ Diệp ngồi xuống bên cạnh, hai mẹ con hàn huyên trò chuyện.
Thỉnh thoảng bà cũng gửi tin nhắn hỏi thăm Ngọc Tình, có những lúc thì sẽ gọi điện thoại nói chuyện, nhưng cũng không nhiều.
“Tiểu Phó. . .cũng rất xinh đẹp, mẹ thấy. . .con bé đó không tệ. . . Con cảm thấy thế nào?”
Sau đó, bà lại nhắc đến Tiểu Phó, nói bóng nói gió để biểu đạt ý tứ của mình.
Bà cũng không nói quá nhiều, chỉ điểm đến là dừng.
Diệp Mặc tất nhiên cũng hiểu, hắn gật đầu rồi nói đã hiểu.
Diệp Mặc tắm rửa và cho hai đứa bé đi ngủ trước, lại nhận điện thoại của Ngọc Tình, đến mười một rưỡi, nàng đi ngủ thì hắn mới bật máy tính lên.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc theo ông bà nội đi về thôn một chuyến, gặp đám người trưởng thôn, rồi đi dạo quanh thôn.
Ăn trưa xong, hơn một giờ chiều Diệp Mặc đã chuẩn bị xong, mang hai đứa bé lên xe, rồi tụ hợp với hai người Phó Tư Vi, cùng nhau đi về thành phố H.
Hai cô gái tiện đường qua phòng làm việc ngồi chơi một lát, sau đó mới rời đi.
“Diệp Mặc, gặp lại!”
Diệp Mặc dọn dẹp một chút, rồi ngồi xuống, chuẩn bị thiết kế cho bọn nhỏ một số quần áo mùa thua, hắn vừa mới vẽ xong được mấy bộ thì nhận được tin nhắn của Quan Tuyết.
Hắn nhìn thoáng qua tin nhắn, rồi nhanh chóng trả lời.
“Có người tìm tôi?”
“Là ai thế?”
Thường xuyên có người muốn tìm hắn, gặp mặt hắn, có người muốn hợp tác với Phác Ngọc, cũng có người muốn hợp tác với hắn, giống như chuyện thường xuyên có người muốn ký kết với hắn lúc trước vậy, chỉ là bây giờ đã không có ai dám ký kết với hắn, mà chỉ muốn tìm hắn hợp tác.
Tất cả bọn họ đều nhìn trúng độ hót của hắn, cho nên muốn hợp tác với hắn, để cho hắn bán hàng online, còn có một số người đến tìm hắn nhờ hắn thiết kế…
Diệp Mặc đợi một lát, thì bên kia đã gọi điện thoại qua luôn
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút, nhưng vẫn nghe máy.
Bên kia trầm mặc một lát, hình như có hơi xấu hổ, sau đó, Quan Tuyết hắng giọng một cái rồi nói: “Chủ tịch!”
“Cô nói đi!”
“Là một tập đoàn đã lên sàn tên là Thú Nhạc, ông chủ của bọn họ đích thân đến, nói là muốn dùng 300 triệu để mời ngài hợp tác!” Quan Tuyết nói.
“300 triệu?” Diệp Mặc hơi nhìu mày.
Quan Tuyết nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tất nhiên tôi cũng đã từ chối rồi, còn nói ngài sẽ không nhận, bao nhiêu tiền cũng vô dụng, nhưng đối phương lại không đi, còn nói nhất định phải gặp ngài, tôi cũng hết cách, chỉ có thể gọi cú điện thoại này!”
“Là vậy sao! Thú Nhạc? Hình như tôi đã nghe qua cái tên này rồi!”
Diệp Mặc nhíu mày suy tư một lát.
Dường như hắn đã thấy cái tên này ở nơi nào.
“Bọn họ. . . trước kia là cho vay tiền, cho vay hạn mức nhỏ ở trên mạng!” Quan Tuyết nhỏ giọng nói, trong giọng còn lộ ra vẻ xem thường và chán ghét.
Nàng vẫn luôn rất ghét loại công ty cho vay tiền kiểu này, nhất là cái công ty này, nghe nói chuyên môn cho học sinh vay tiền, nàng cũng rất xem thường loại công ty không có đạo đức và ranh giới cuối cùng này.
Nàng cũng rất không thích dáng vẻ và khí chất của ông chủ bọn họ.
“À! Tôi nhớ ra rồi!” Diệp Mặc khẽ giật mình, sắc mặt cũng trầm xuống một chút.
Hắn dùng giọng lạnh lùng nói: “Thì ra là bọn họ, chúng ta không có gì để nói với loại công ty này, cô nói với anh ta, tôi không gặp anh ta, bảo anh ta đi đi! Nếu không đi, trực tiếp đuổi đi là được!”
“Vâng!” Quan Tuyết gật đầu, rất trả lời rất sung sướng.
Hàn huyên thêm vài câu, nàng mới cúp điện thoại, lại quay người đi về phòng làm việc, hít nhẹ một hơi rồi mới mở cửa đi vào.
Trên ghế sa lon trong văn phòng đang có một bóng người đang ngồi, người này khoảng 40 tuổi, mặc một bộ tâu trang màu tối, khi thấy Quan Tuyết đi vào thì ngẩng đầu lên, đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, mỉm cười hỏi thăm.
“Tổng giám đốc Quan, sao rồi? Ông chủ của các cô có đồng ý gặp mặt không?”
Quan Tuyết mỉm cười, lắc đầu nói: “Ông chủ của bọn tôi nói, không gặp!”