Trong phòng, lại chìm vào tĩnh lặng một lần nữa.
Không có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều chìm vào rung động, lại càng có thêm một chút áp lực.
Người trẻ tuổi vừa rồi có bản lĩnh kinh khủng như vậy, chứng tỏ thân phận và địa vị vô cùng lớn, thế mà bọn họ lại nói năng lỗ mãng, đây không phải là đắc tội với người ta sao!
Dương Yến ở bên cạnh Phó Tư Vi hơi nhăn mày, nhỏ giọng thầm thì: “Diệp Mặc, lợi hại như vậy sao?”
Nhà Diệp Mặc lại không có bối cảnh gì, chỉ dựa vào một mình Diệp Mặc mà có thể lợi hại như vậy sao?
Chú ba dùng giọng nói run rẩy, lắp bắp để hỏi một câu: “Tư Vi, bạn. . .bạn học của cháu, . . . có. . . có . . .có địa vị gì? Nhà. . . nhà . . . nhà cậu ta thì sao?”
Phó Tư Vi cười nói: “Nhà Diệp Mặc. . .rất bình thường, nhưng Diệp Mặc lại rất nhiều tiền, kinh doanh cũng rất lớn, tài sản cá nhân phải hơn 100 tỷ!”
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của đám họ hàng thân thích, nàng cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều.
Cả đám người nghe xong lời này thì lại trợn tròn mắt, vạn phần kinh hãi.
Trăm tỷ?
Nói đùa à!
Một người trẻ tuổi như vậy, lại là một tỷ phú cấp bậc trăm tỷ?
Hai người cha Phó và mẹ Phó ở một bên cũng kinh ngạc đến há hốc miệng.
Ý của con gái là, hơn 100 tỷ này, đều là tự Tiểu Mặc kiếm được sao?
Chuyện này, có thể sao?
Phó Tư Vi bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng: “Không tin thì thôi!”
Nàng còn chưa nói ra chuyện còn kinh hãi hơn kìa, chỉ qua một thời gian ngắn nữa, thì Diệp Mặc sẽ không chỉ có chừng đó, còn có cơ hội rất lớn xông lên thành nhà giàu nhất nước nữa kìa!
Mọi người lần lượt lấy lại tinh thần, hai mặt nhìn nhau, chỉ biết cười gượng.
Nghe lời này của Tư Vi, hoàn toàn chính xác là rất khó tin, nhưng bọn họ lại không thể không tin, cũng chỉ có thể giống như Tư Vi nói, thì người trẻ tuổi kia mới có thần thông kinh người như vậy, có thể hô gió gọi mưa ở trong cái huyện thành nhỏ này.
Ngay sau đó, bạn họ lại trở nên kích động, hưng phấn, mặt đầy vẻ vui mừng và hân hoan.
“Tư Vi, cậu ta thật sự là bạn học của cháu à? Là người trong huyện chúng ta sao?”
“Tư Vi, cháu và cậu ta đã đến bước nào rồi?”
Nếu như Tư Vi có thể trèo lên một nhân vật như vậy, thì đám người thân thích như bọn họ cũng có thể thơm lây, cũng trở nên phong quang và hiển hách.
“Là bạn học thôi! Là người trong huyện chúng ta, cha mẹ và ông bà nội của Diệp Mặc đều ở Ngọc Long Loan! Ai nha! Cháu và Diệp Mặc không có quan hệ gì khác! Người ta đã có con rồi!” Phó Tư Vi vội vàng giải thích, gương mặt xinh đẹp long lanh đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
……
Buổi chiều, đám người đi đón người xong thì mọi người ai về nhà nấy.
Mẹ Phó ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt vẫn còn hơi hoảng hốt.
Khi đi đón người, bọn họ còn cố tình hỏi thăm một chút thì mới biết, chuyện này có người bên trên chiếu có, nói cách khác, cú điện thoại cú Diệp Mặc là gọi cho mấy người phía trên, loại quan hệ này thực sự quá kinh người!
Sau đó bọn họ còn thấy ông chủ của tập đoàn Hồng Phong tự mình đến xin lỗi bọn họ, thái độ còn rất nhiệt tình, khi nhắc đến Tiểu Mặc thì ông ta còn nói Tiểu Mặc là thủ phủ trong huyện, giọng điệu còn cực kỳ khách khí, thậm chí còn hơi cung kính, chuyện này cũng chứng minh lời con gái nói là thật.
“Haiz! Người trẻ tuổi này. . .” Bà thổn thức một tiếng, rồi liếc mắt nhìn con gái mình một cái, rồi lại hơi lắc đầu.
Người trẻ tuổi kia, quá khó lường!
Tuy rằng con gái bà rất xinh đẹp, là còn có một tầng quan hệ là bạn học cũ, nhưng điều kiện nhà mình lại quá bình thường, không biết kém người ta bao nhiêu cấp đó, nào dám trèo cao chứ!
Huống chi, người ta còn có một cô vợ siêu sao xinh đẹp như tiên nữ, lại còn có cả con rồi nữa.
“Tư Vi, qua đây!”
Bà nghĩ nghĩ một chút, rồi kéo con gái đi phòng vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Mẹ, sao thế ạ?”
“Con và Tiểu Mặc. . . không có gì chứ?”
“Không có! Không có thật mà!”
“Vậy sao?”
Trò chuyện một lát, trong lòng mẹ Phó cũng có nắm chắc.
Con gái bà thích Tiểu Mặc, nhưng Tiểu Mặc thì lại không có ý này, nhưng chắc chắn cũng biết tâm tư của con gái, bằng không thì sẽ không phá lệ chiếu cố con bé như thế, còn cho con bé lương cao như vậy, lần này lại còn cố tình đến giúp đỡ nữa.
Tiểu Mặc này, cũng coi như không tệ!
Trong bụng bà tán thưởng vài câu, tiếp đó thì lại thở dài.
Nếu thật sự có thể trở thành con rể mình thì tốt biết bao!
Nhưng bà cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, hy vọng này quá xa vời!
“Ngày mai. . .ấy! Được rồi, sau này có cơ hội thì con mời Tiểu Mặc đến nhà ăn cơm đi!” Bà vốn định bảo ngày mai, nhưng hơi do dự một chút thì vẫn đổi giọng.
Nghe con gái nói, thì ngày mai người ta sẽ về bên kia rồi, không có thời gian rảnh.
“Hôm nay con ở nhà một đêm, ngày mai còn và Tiểu Yến cũng về bên kia với Tiểu Mặc đi!”
“Vâng!”
Hai mẹ con hàn huyên thêm một lúc mới đi ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.