Phó Tư Vi đóng cửa quay trở lại phòng khách, đám họ hàng thân thích lại bắt đầu.
“Tư Vi, người trẻ tuổi kia. . . không tốt lắm đâu! Cháu xem, cậu ta cho mình là ai mà chỉ vài cú điện thoại là có thể thả người rồi!”
“Đúng vậy nha! Quá bất hợp lý!”
Ngay cả chú ba của Tư Vi đang ngậm điếu thuốc cũng lắc đầu.
Ban đầu, ông ta còn cảm thấy người trẻ tuổi này khá tốt, vừa đẹp trai lại vừa lễ phép, nhưng không ngờ lại có tính cách như vậy.
Chỉ ra ngoài tầm 10 phút, gọi mấy cuộc điện thoại, là có thể đem một người sống sờ sờ thả ra, chuyện này quá bất hợp lý, mà điều càng kỳ quái hơn là, ông chủ của tập đoàn Hồng Phong người ta là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở trong huyện, sao có thể quen biết và nể mặt cậu ta đến mức còn không thèm lấy tiền chứ?
Chuyện này, thực sự quá hoang đường.
Ban nãy, Tư Vi cũng nói trong nhà người trẻ tuổi kia không giàu có gì, cũng không có địa vị gì, chắc cậu ta cũng chỉ kinh doanh kiếm được chút tiền, nhưng cũng không nhiều lắm, ở trong huyện, loại người trẻ tuổi này không có vài chục ngàn thì cũng có vài ngàn người, cậu ta là cái thá gì chứ!
Hai người cha Phó và mẹ Phó ở một bên cũng cau mày, mặt đầy nghi ngờ nhìn con gái mình.
Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không hiểu ra sao cả.
Đến cùng thì tình hình trong nhà Tiểu Mặc là thế nào?
Những lời vừa rồi đều là thật sao?
tập đoàn Hồng Phong nhìn hai bên một chút, không vui nói: “Diệp Mặc đã nói, thì chắc chắn là thật, Diệp Mặc. . . cực kỳ nhiều tiền!”
Tuy rằng chuyện này nghe hơi khó tin, nhưng nàng vẫn tin tưởng Diệp Mặc, người ta căn bản không cần nói lung tung khoác lác làm gì, tuy nhà Diệp Mặc không có bối cảnh gì, nhưng Diệp Mặc có tiền, với tài sản của Diệp Mặc bây giờ, nói không chừng còn quen biết một số nhân vật lợi hại ở trong huyện, hoàn toàn chính xác là có thể làm được chuyện này.
Đám cô ba, bà sáu, thím chín lại bắt đầu líu ríu.
“Nghe cháu nói kìa, cậu ta còn trẻ như vậy thì có thể có bao nhiêu tiền? Cậu ta cũng chỉ bằng tuổi cháu thôi!”
“Tư Vi, nghe bà khuyên một câu, đúng là thằng bé này có vẻ ngoài không tệ, nhưng tìm đối tượng thì không thể chỉ nhìn mặt, tính cách cũng rất quan trọng, cháu còn trẻ lại xinh đẹp, có thể tìm được người tốt hơn nhiều, bà có biết mấy thằng bé rất ưu tú, hôm nào bà sẽ giới thiệu cho cháu!”
Chú ba cũng cau mày nói: “Tư Vi, cậu ta kinh doanh cái gì? Không phải chú lắm miệng, mà chú chỉ quan tâm cháu. . .”
Ban nãy, con bé này còn phủ nhận, nói rằng chỉ là bạn bè chứ không có quan hệ gì với người trẻ tuổi kia, nhưng rõ ràng vừa rồi còn nắm tay nhau, mà biểu cảm của con bé này cũng như nhìn người yêu, ông ta cũng là người từng trải, làm sao có thể không nhìn ra?
Ông ta là chú, đương nhiên muốn kiểm định thay cháu gái mình rồi.
Thằng bé kia, bề ngoài max điểm, tính cách thì hơi kém một chút, xuất thân cũng không có gì đặc biệt, nếu như có bản lảnh kinh doanh, làm ăn thì cũng tạm được, ông ta miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Chú ba nghĩ đến đây thì dập điếu thuốc trên miệng vào gạt tàn.
Đúng lúc này, có chuông điện thoại vang lên ở bên cạnh.
Quay đầu lại xem, là điện thoại của chị dâu, ông ta cũng không để ý.
Mọi người trong phòng đều liếc mắt nhìn qua, rồi cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi thím hai kêu lên một tiếng sợ hãi, đứng bật dậy, mắt trợn tròn lên như vừa mới gặp quỷ, thì bọn họ mới giật mình.
Chờ thím hai cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi xuống, thì bọn họ mới không kìm được lòng tò mà, mà cất tiếng hỏi.
“Sao. . . sao thế?”
Chẳng lẽ đối phương lại gọi đến, để đưa ra những yêu cầu quá đáng khác!
“Là . . . là vị cảnh sát Lưu kia, anh ta . . .anh ta nói, Văn Siêu chuẩn bị được thả, bảo chúng ta đi qua đón người. . . anh ta. . .anh ta còn rối rút xin lỗi tôi nữa!” Thím hai lầm bầm, gương mặt như thất hồn lạc phách.
Dưới cái nhìn của bà, thì chuyện này không thể nghi ngờ gì là giống như đang nằm mơ!
Lời này vừa dứt, trong phòng lập tức tĩnh lặng, từng gương mặt đều cứng đờ.
Bọn họ cứng họng, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo vì đã rung động đến cực hạn.
Đôi mắt của chú ba trợn tròn xoe, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực điểm, ông ta ngồi ngây ngốc tại chỗ.
Ông ta cứ ngồi ngây ngốc như vậy tận hai ba phút, sau đó toàn thân bắt đầu run rây, gương mặt mo đã đỏ bừng lên.
Khiếp sợ không thể sánh nổi, kích động, còn có xấu hổ, rất nhiều tâm trạng đều xông lên đầu ông ta.
Một lát sau, có người nhỏ giọng hỏi một câu, nhưng dáng vẻ thì vẫn không thể tin nổi như cũ.
“Đây. . . là thật sao?”
Chẳng lẽ những gì người trẻ tuổi kia nói đều là thật, cậu ta chỉ cần vài cú điện thoại là có thể giải quyết chuyện này, cứu được Văn Siêu?
Cậu ta, rốt cuộc là ai?
Cú điện thoại kia, lại là gọi cho ai?
Thần thông quảng đại như vậy, quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
Thím hai run giọng nói: “Đương . . . đương nhiên!”