Có người lại lên tiếng trách mắng, giọng điệu rất không khách khí.
“Thằng nhóc nhà cậu nói xem, cậu có thể gọi cho ai! Không có bản sự thì đừng nói lung tung!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, hắn cũng không giận, cũng chẳng thèm để ý.
“Mình ra ngoài gọi điện thoại!” Diệp Mặc quay sang nói với Tư Vi một câu, rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Chờ Diệp Mặc ra ngoài, phòng khách lại lập tức náo nhiệt lên.
Một đám người bắt đầu tranh nhau nói.
“Tư Vi, người bạn học này của cháu không được nha! Vừa nhìn đã biết là không ra gì rồi, theo bác thì cậu ta cũng kinh doanh không lớn nhỉ! Loại người này có thể kinh doanh lớn mới là lạ!”
Phó Tư Vi nghe thấy thế thì nhăn mày lại, đáy lòng đã thấy không vui.
Diệp Mặc có lòng tốt nên mới đi qua đây giúp đỡ nàng.
“Diệp Mặc rất lợi hại!” Nàng nghiêm túc nói một câu, “Diệp Mặc đã nói như vậy, thì chắc chắn là quen biết một số người có thể giúp được!”
“Rất lợi hại? Lợi hại đến mức nào chứ?”
“Đúng vậy nha! Cậu ta bằng tuổi cháu đúng không! Nhà cậu ta làm gì? Có nhiều tiền sao?”
Một đám họ hàng thân thích đều không tin lắm.
Phó Tư Vi nói: “Nhà Diệp Mặc không có tiền, nhưng Diệp Mặc có tiền!”
Câu trả lời này, khiến cho cha Phó và mẹ Phó đều sửng sốt một chút, họ còn lộ ra vài phần nghi ngờ, trước kia con gái đã nói là nhà Tiểu Mặc rất nhiều tiền, là một phú nhị đại cơ mà, sao bây giờ lại nói nhà Tiểu Mặc không có tiền rồi?
Đây. . . đến cùng là chuyện gì?
Trước đó, con gái đã nói là nhà Tiểu Mặc cực kỳ giàu có, chẳng lẽ đó đều là do Tiểu Mặc kiếm sao?
Điều này không thể nào đâu!
Hay là. . .trước kia con gái mình đã phóng đại, nói quá lên rồi?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bụng đầy nghi ngờ.
Khoảng 10 phút sau, Diệp Mặc quay lại, hắn cũng không nhìn đám họ hàng thân thích kia, mà quay sang nói với Tư Vi: “Không có vấn đề gì!”
“A?” Phó Tư Vi khẽ giật mình, nàng vẫn không hiểu ý của Diệp Mặc lắm, không có vấn đề gì, có nghĩ là sao?
Là đã tìm được người, đã nhờ vả được người khác tìm đến ông chủ của tập đoàn Hồng Phong sao?
Nếu là như vậy thì tốt quá rồi, có thể nhờ vả quan hệ thì có lẽ không cần bồi thường tiền, 3 triệu kia cũng có thể dàn xếp một chút, có thể trả dần, không cần lo bị đến cửa đòi nợ nữa.
Nàng nghĩ đến đây thì trong lòng cũng rất phấn chấn.
Như vậy, chỉ cần chờ vài hôm nữa là chú hai có thể ra ngoài rồi.
Diệp Mặc cười nói: “Lát nữa chú hai bạn sẽ ra ngoài, bạn nhớ nhắc mọi người đi đón nhé! Còn về phần 3 triệu kia, thì sếp Lý của bọn họ đã nói là không cần trả nữa!”
“Cái. . .gì cơ?” Phó Tư Vi nghe xong thì đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, toát ra vẻ rung động mãnh liệt, và khó có thể tin.
Diệp Mặc đang nói cái gì cơ?
Chú hai không phải đang bị câu lưu, chờ đến hết ngày thì mới được ra ngoài sao, tại sao lát nữa lại có thể ra ngoài rồi? Còn nữa, ba triệu kia cũng không cần trả? Làm sao có thể, đây chính là 3 triệu đó! Nói không cần là không cần luôn rồi?
Những lời này của Diệp Mặc, thật sự alf rất khó tin.
Đến nàng còn không tin lắm, chứ đừng nói là đám họ hàng thân thích kia, còn cả mấy người cha Phó và mẹ Phó nữa.
Bọn họ giật mình trong chốc lát, rồi đều lộ ra vẻ giận dữ, rống lên.
“Cậu đang nói cái gì đấy!”
Hai người cha Phó và mẹ Phó cũng hơi nhíu mày, hoàn toàn không tin tưởng những lời này.
Nếu như nói, Diệp Mặc chỉ nhờ quan hệ để bắt chuyện với ông chủ của tập đoàn Hồng Phong, sau đó năn nỉ một chút thì bọn họ sẽ tin, nhưng bây giờ, Tiểu Mặc lại nói những lời quá bất hợp lý, chỉ gọi mấy cú điện thoại mà người ta đã không cần tiền nữa rồi?
3 triệu đấy, nói không cần là không cần luôn?
Diệp Mặc cũng không để ý, chỉ quay sang mỉm cười với Tư Vi.
“Chắc lát nữa bên kia sẽ gọi điện thoại đến thông báo cho mọi người đi đón, mình sẽ không đi theo, mình về trước đây, còn phải về xem hai đứa bé nữa!”
Lần này, hắn đến đây là vì giúp Tư Vi, sau khi xem video xong, còn biết là tập đoàn Hồng Phong thì hắn đã có nắm chắc, gọi vài cuộc điện thoại là có thể giải quyết.
“A! Chuyện này. . .” Phó Tư Vi vội vàng đứng dậy, lại vội vàng đi qua, rồi cuống quít nói: “Đi luôn bây giờ á?”
Nàng còn muốn giữ Diệp Mặc ở lại ăn cơm tối, dù sao cũng chẳng có nhiều cơ hội mời Diệp Mặc đến nhà làm khách mà.
Trong bụng nàng thì rất áy náy, cảm thấy thái độ của đám họ hàng thân thích khiến cho Diệp Mặc không thoải mái, cho nên mới rời đi.
Trong lúc cuống cuồng, nàng liền vươn tay, tóm chặt lấy tay của Diệp Mặc.
“Chuyện đã giải quyết xong rồi mà, nên đi thôi!” Diệp Mặc véo nhẹ bàn tay ngọc của nàng, cười nói: “Sau này có cơ hội thì mình sẽ đến làm khách! Chú, dì, cháu đi trước đây!”
Diệp Mặc nói xong thì nhẹ nhàng tránh bàn tay đang ra sức kéo hắn lại của Tư Vi, lên tiếng chào hỏi hai người cha Phó và mẹ Phó, rồi quay người đi ra ngoài.