Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1190 - Chương 1190: Cao Tuấn: Tên Nhãi Này Phải Xui Xẻo Rồi!

Chương 1190: Cao Tuấn: Tên nhãi này phải xui xẻo rồi! Chương 1190: Cao Tuấn: Tên nhãi này phải xui xẻo rồi!

Sắc mặt Cao Tuấn lập tức thay đổi.

Đúng là có biến cố thật, ngay cả mặt mũi của ông chủ Ngô mà cũng không dùng được sao?

Không phải nói, ông chủ Ngô có quan hệ rất tốt với vị kia sao?

Thần Châu?

Đúng rồi, anh ta cũng nghe nói tư bản Thanh Sam có đầu tư vào Thần Châu, còn đang chuẩn bị đẩy lên sàn, tất cả người trong giới tư bản đầu đang nhìn chăm chú vào chuyện này, còn rất hâm mộ vị ông chủ Trầm này nữa!

So sánh ra, thì ông chủ Ngô lại ảm đạm hơ nhiều, những năm gần đây ông chủ Ngô cũng không có chiến tích gì có thể khoe khoang cả, có thể vị kia xem thường ông chủ Ngô thật, cho nên mới không thèm quan tâm ông chủ Ngô nhờ vả.

Cao Tuấn vội vàng nói: “Vậy. . . ông chủ Ngô, vậy phải làm sao bây giờ? Hay là. . . ngài gọi điện thoại cho ông chủ Trầm thử xem?”

Nếu như tài khoản không được mở khóa, vậy chẳng phải tiền của anh ta sẽ đổ sông đổ biển hết sao!

Ông chủ Ngô vừa trợn mắt vừa mắng to: “Ông ta đã nói như vậy rồi, tôi còn gọi điện thoại để làm gì, để cầu xin ông ta à? Tôi có thân phận gì mà cần làm vậy?”

Cao Tuấn hơi chần chờ nói: “Thế nhưng mà…”

Ông chủ Ngô dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Có lẽ họ Trầm này cũng là chỗ dựa của tên nhãi kia giống như ông chủ Trương, theo tôi thì việc này không làm được nữa đâu, tìm ai cũng vô dụng thôi, cậu chuyển sang app khác đi! Cũng không phải chỉ có một mình Tik Tok mà!”

“Điều này. . .” Cao Tuấn cười gượng.

Tất nhiên là vẫn có thể đi nơi khác, nhưng mà, những nơi đó đều kém hơn Tik Tok một chút.

“Tên nhãi này cũng trâu đấy nhỉ! Thế mà còn mời được ông chủ Trương ra mặt, tôi cũng muốn xem tên nhãi này có bản lĩnh thế nào đây! Không phải chỉ có một công ty bán quần áo sao, tôi xem nó chống đỡ được bao lâu!”

Ông chủ Ngô cắn môi, trên mặt lộ ra vài phần tàn nhẫn.

Cao Tuấn thấy thế thì lại rất vui vẻ.

Anh ta cũng không ngờ, chuyện của mình không thành công, trái lại còn có một niềm vui bất ngờ, xem ra ông chủ Ngô cũng khó chịu với tên kia rồi, có ông chủ Ngô ở đây, thì còn sợ không chơi chết tên kia sao!

Đã không mở khóa, vậy thì bỏ cũng được, tìm một nơi khác cũng không tổn thất quá nhiều.

“Ông chủ Ngô, ngài quá đề cao tên đó rồi, tôi thấy tên đó tuổi tác không lớn, cũng chỉ là bám đùi Tik Tok nên mới có ngày hôm nay thôi, ông chủ Ngô ngài muốn chơi chết tên đó, vậy thì quá dễ dàng!”

“Ha ha! Đúng là tôi có vài biện pháp để trừng trị tên đó một chút! Nhưng cũng chưa vội, cậu cứ về trước đi, đổi một app khác, đừng trì hoãn việc kinh doanh, cậu đừng quên, tôi đã đầu tư cho cậu không ít, đừng để tôi thất bại!”

“Vâng vâng!” Cao Tuấn vội vang lên tiếng, rồi mừng rỡ rời đi.

……

“Ngô Căn Vinh!”

Diệp Mặc cúp điện thoại xong thì tiện tay lên mạng tìm hiểu một chút.

Người này là một người đầu tư khá nổi tiếng, một tay sáng lập quỹ đầu tư Sáng Tạo Vinh Quang, còn đầu tư không ít vào một số xí nghiệp nổi tiếng, mà tập đoàn Thú Nhạc kia chính là một trong những khoản đầu tư đầu tiên của ông ta, sau khi công ty này lên sàn thì ông ta đã kiếm được một vố lớn.

Chẳng trách họ Cao kia lại đi tìm người này.

Diệp Mặc nhìn lướt qua tư liệu, rồi cũng không để ý nhiều.

Chiều ngày hôm sau, hắn đi vào khách sạn Bảo Duyệt.

Hắn không tham gia buổi liên hoan tối nay, nhưng vẫn chạy đến khách sạn một chuyến, để giúp đỡ chuẩn bị một chút.

Bốn giờ hơn, một chiếc Ferrari màu đỏ đi đến, dừng lại ở trước cổng khách sạn.

Cửa xe vừa mở, một đôi chân đẹp thon dài được bao bọc bởi một đôi tất đen chậm rãi duỗi ra, dưới bàn chân ngọc tinh xảo là một đôi giày cao gót màu đen nền đỏ khoảng 10 cm, chân vừa chạm đất, người ngọc liền cầm theo túi chui ra khỏi xe.

Nàng vừa đứng thẳng, lập tức hiện thị dáng người thon dài uyển chuyển, một chiếc váy lễ phục màu đen bó sát người, phác họa ra đường cong xinh đẹp, nóng bỏng và sexy của nàng.

Trên cái cổ trắng như tuyết được tô điểm bằng một sợi dây chuyền kim cương sáng chói, nhưng hấp dẫn ánh mắt nhất vẫn là đường cong sừng sững như núi và cái khe sâu hun hút không thấy đáy kia.

Chiếc chiếc kính râm to đã che khuất nửa dung mạo của nàng, nhưng vẫn khó giấu được vẻ long lanh, hai bên môi đỏ nở nang và sung mãn nhẹ nhàng bĩu lên, khóe môi tràn ra một nụ cười mê người.

Sự xuất hiện của nàng, lập tức hấp dẫn ánh mắt từ bốn phía.

Nàng hất nhẹ đầu, vuốt mái tóc của mình, rồi cất bước đi vào.

Lên trên, nàng tháo chiếc kính râm xuống, lộ ra hai con người vũ mị câu hồn, sóng mắt lưu chuyển, lại có thêm vài phần mị lực.

“Ông chủ!”

Diệp Mặc nhìn thấy nàng thì hơi ngơ ngác một chút.

Mấy giây sau hắn mới lấy lại tinh thần.

Dù sao hai người cũng quen biết lâu, gặp mặt nhiều, nên cũng coi như có chút sức chống cự.

Diệp Mặc bật cười một tiếng. “Ăn mặc long trọng như vậy để làm gì!”

“Tất nhiên là phải ăn mặc thế này rồi! Anh không hiểu, tâm lý hơn thua của phụ nữ rất mạnh!” Ninh Vũ Đình nhếch môi cười đáng yêu, rồi bước nhanh qua, cúi người xuống trêu chọc hai đứa bé.

Diệp Mặc lại hơi giật mình, ánh mắt lập tức hơi lúng túng mà rời khỏi vị trí nào đó.

Hình như nàng cũng phát giác ra chuyện này, nên còn âm thầm cười trộm.

Bình Luận (0)
Comment