Ninh Vũ Đình lấy điện thoại di động ra xem tin tức trong nhóm chat, rồi ngẩng đầu hỏi: “Bốn giờ hơn rồi, ông chủ, anh không muốn ở lại cùng ăn cơm thật à?”
“Thôi, không tiện lắm!” Diệp Mặc lắc đầu: “Tôi đã chọn đồ ăn và bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, còn rượu thì các cô tự chọn đi nhé, kiềm chế một chút, đừng uống quá nhiều, đừng như lần trước. . .”
“A! Biết rồi!” Nàng khéo léo trả lời một câu, trong lòng lại nói thầm, không có anh ở đó, không thể sơ múi được gì thì tôi uống nhiều như vậy làm gì!
“Vậy tôi đi trước đây!”
Ninh Vũ Đình khoát khoát tay, cười dí dỏm nói: “Được! Ông chủ, đi thong thả, cứ để tôi chiếu cố đám phú bà của anh!”
Diệp Mặc dừng bước chân, chán nản nói: “Cái gì gọi là đám phú bà của tôi. . .”
“Đùa giỡn thôi mà!” Ninh Vũ Đình cười hì hì nói, xong lại tiễn Diệp Mặc ra thang máy, nàng mới quay đầu đi trở lại phòng riêng, rồi vào nhóm chat xem.
“Lâm Lâm này đến rồi à? Nhanh nhỉ! Người này tuổi tác không lớn, chỉ khoảng 20 thôi, còn trẻ mà đã có nhiều tiền như vậy, không phải hot girl trên mạng thì cũng là phú nhị đại!”
“Chắc là không phải hot girl mạng rồi, hot girl mạng có tiền, nhưng người ta sẽ không cày tiền như vậy đâu. . .”
Trong đám đại gia cày tiền cho ông chủ cũng có rất nhiều hot girl hot boy trên mạng, có vài người là fan thật, nhưng cũng có vài người là đến cọ nhiệt độ của ông chủ, đánh quảng cáo cho mình, mà cũng không cày nhiều tiền lắm.
“Không biết. . .dáng dấp thế nào? Có phải loại hình đáng yêu không nhỉ, nghe nàng mở miệng gọi chị chị cũng rất ngọt!”
Ninh Vũ Đình đứng dậy, đi xuống dưới cửa khách sạn.
Chờ một lát, chỉ thấy một chiếc Mercedes S lái đến, cửa vừa mở, một bóng người xinh đẹp bước xuống xe, người này khoảng 22 23 tuổi, dung mạo xinh đẹp, trang điểm trang nhã, có một loại khí chất thanh thuần động lòng người.
Một chiếc váy đầm màu trắng tinh xảo mà hoa lệ, phác họa ra những đường cong uyển chuyển, đôi đùi ngọc cũng thẳng tắp và thon dài không kém.
Cô còn cầm một chiếc ví Chanel, một tay cầm điện thoại di động, vừa rời khỏi xe đã ngẩng đầu lên nhìn ngó bốn phía.
Khi nhìn thấy bóng người đứng ở trước cửa thì cô hơi sửng sốt một chút, rồi trợn tròn mắt mà nhìn.
Cô tiến lên vài bước, hỏi một câu với vẻ khó tin: “Chị. . .chị Ninh?”
Vị đại mỹ nhân xinh đẹp nóng bỏng như tuyệt thế vưu vật này lại là chị Ninh, cấp dưới của anh Diệp?
Người này. .. quả thật là còn xinh đẹp hơn cả chị Đường!
Không!
Không thể nói như vậy, chị Đường cũng rất xinh đẹp, hai người lại là hai loại hình khác nhau, chị Đường là ngoài lạnh trong nóng, mà vị chị Ninh ở trước mắt này thì vô cùng gợi cảm, nóng bỏng sexy, dáng người thì quả thật là như ma quỷ, có khi còn đẹp hơn cả Tô Thiên Hậu ý chứ.
Có điều. . . chị Đường và chị Ninh có chỗ rất giống nhau, là cả hai đều rất to!
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua ngực của mình, bỗng nhiên lại cảm thấy nhụt chí.
Cô cũng không nhỏ, cũng rất có quy mô, nhưng so sánh với hai vị này thì lại ảm đạm phai mờ.
Trác Lâm âm thầm nói nhỏ: “Không biết ăn gì mà to thế!”
Ninh Vũ Đình đứng ở cửa thì ngơ ngác, hoảng hốt nhìn thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, sức sống bắn ra bốn phía này.
“Lâm Lâm?”
Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, Lâm Lâm này lại xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là một bạch phú mỹ tiêu chuẩn!
Xem ra còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, nên không có loại khí chất thành thục kia, nhưng trái lại thì lại lộ ra vẻ rất thanh xuân hoạt bát.
Trác Lâm tiến lên vài bước, đi quanh Ninh Vũ Đình vài vòng để đánh giá một phen, liên tục tán thưởng.
“Là em! Chị Ninh, chị quá xinh đẹp rồi!”
“Em cũng rất xinh đẹp!” Ninh Vũ Đình được người khen thì cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Con bé này, miệng thật là ngọt!
“Chị Ninh, chị và anh Diệp có quan hệ gì thế? Chị làm chức vị gì? Không phải thư ký chứ?” Trác Lâm tò mò hỏi: “Em vụng trộm nói cho chị biết nhé, thật ra em cũng quen anh Diệp, rất thân luôn, anh Diệp có một công ty gọi là Thần Châu, em làm việc ở nơi đó!”
Ninh Vũ Đình vội vàng nói: “Thư ký cái gì! Không phải!”
Con bé này, nghĩ cái gì thế!
“Em cũng biết anh ấy à? Thần Châu? Ừ! Lâm Lâm, nhà em làm gì, có phải rất giàu có đúng không?”
“Cũng bình thường, cha em kinh doanh nên cũng kha khá, trong nhà có mười mấy công ty đi! Còn có bao nhiêu tiền thì em cũng không biết, ông ấy cũng không nói cho em, tóm lại là cũng khá giàu có.”
Hai người vừa đi vào trong vừa trò chuyện.
Ninh Vũ Đình nghe xong thì khóe miệng giật giật vài cái.
Mười mấy cái công ty, thế mà còn gọi là khá giàu? Rõ ràng là siêu cấp giàu có ý chứ! Đây quả thật là một siêu cấp bạch phú mỹ, con bé ngốc ngây thơ của nhà địa chủ mà!
“Chị Ninh, anh Diệp đâu? Anh ấy không đến thật à?”
“Anh ta vừa đi rồi, nói là không tiện. . .”
“Vậy thì tiếc thật! Đúng rồi, những người khác đã đến chưa? Chị Ninh, chị có biết Tuyết Bảo Bảo kia là ai không? Tại sao lại nhiều tiền như vậy, có phải là một bác gái 40 50 tuổi rồi đúng không?”
“Có khả năng, chị cũng không rõ lắm. . .”
“Em cảm thấy tám phần là như vậy. . .”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi lên phòng.